Chương 22

2K 276 19
                                    

Hành động của thiếu niên rất dứt khoát, lúc Lý Trạm phục hồi tinh thần, trên cổ đã truyền đến cảm giác tê ngứa.

Hơi thở ấm áp cùng cảm xúc mát lạnh của đôi môi đan xen vào nhau, làm cho hô hấp của Lý Trạm ngưng lại, theo bản năng muốn đẩy thiếu niên ra. Nhưng mà động tác mút hút của thiếu niên rất nhanh, Lý Trạm còn chưa đẩy ra, thiếu niên đã nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.

Lúc Lý Trạm ngẩn người đã bỏ lỡ cơ hội đẩy cậu ra. Một lần nữa môi mỏng của thiếu niên chạm đến, Lý Trạm cũng quên mất mình muốn làm cái gì, bàn tay đặt hờ ở bên hông, hơi hơi nghiêng đầu, vô thức phối hợp với động tác của thiếu niên.

Cứ thế lặp lại vài lần, thiếu niên mới từ từ dừng lại.

"Rất đau sao?" Thiếu niên vẻ mặt khẩn trương nhìn Lý Trạm hỏi: "Ngài......sao rồi?"

Lý Trạm đứng ở đó thoạt nhìn cả người đều cứng đờ, thiếu niên thấy thế trái tim lập tức nhảy lên cổ họng.

"Không sao." Lý Trạm hồi thần, giọng nói hơi khàn khàn.

Mọi người thấy thế không dám chậm trễ, sợ Lý Trạm xảy ra sơ xuất, vội vàng chạy về.

Cũng may biệt uyển có thị vệ biết y thuật, hắn nhìn qua con rắn mà Tần Tranh mang về rồi nói: "Rắn này tuy có độc, nhưng độc tính khá nhẹ, chỉ cần kê mấy đơn giải độc là được." Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Người nọ tiếp tục kiểm tra miệng vết thương của Lý Trạm, vừa thấy lập tức kinh ngạc nói: "Đây là có người hút độc giúp vương gia đi? Hút cũng thật lợi hại!"

Lý Trạm nhịn không được giương mắt nhìn về phía Kỷ Khinh Chu. Thiếu niên đang ngồi xổm ở cửa bưng nước súc miệng, ánh mặt trời chiếu lên thân thể gầy yếu vẽ ra một viền sáng, làm cho thiếu niên giống như là từ ánh sáng bước ra.

Thiếu niên đang sục ngụm nước cuối cùng, dùng hết sức phun ra thiệt xa, giọt nước dưới ánh mặt trời ánh ra một cầu vồng nhỏ. Hình ảnh cầu vòng ngắn ngủi lướt qua, không nhẹ không nặng mà cào vào lòng Lý Trạm một cái, hình ảnh ấy mãi chưa tan biến......

"Nhìn gì đấy?" Tần Tranh nhìn theo tầm mắt Lý Trạm, nhìn thấy thiếu niên ngồi xổm ở cửa, trên mặt hiện ra vài phần chế nhạo nói: "Ngươi có nghe được lời y nói ở trong rừng không?"

Lý Trạm thờ ơ nhìn Tần Tranh hỏi: "Nói gì?"

"Nói cái gì mà ngươi trúng độc là y cũng sống không nổi......" Tần Tranh nói: "Ái chà chà......"

Lý Trạm không phản ứng hắn, phân phó Đổng Đống cho người trồng một ít thảo dược đuổi rắn, tránh cho rắn ở trong rừng bò tới tiền viện cắn người.

Việc hôm nay vốn là ngoài ý muốn, nếu là thường ngày, trước khi Lý Trạm đi săn thì thị vệ nhất định phải vào rừng kiểm tra trước. Do hôm nay bọn họ nổi hứng muốn đi săn, hơn nữa mùa này loài rắn hoạt động nhiều nên bọn họ mới gặp phải.

Cũng may không ra xảy ra chuyện gì......

"Buổi chiều chúng ta còn phải hồi cung, ngươi tính thế nào?" Lý Trạm hỏi Tần Tranh.

Sau khi xuyên thành đại nội tổng quảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ