Tăng ca

6.2K 543 13
                                    

[P'Kong ơi, là Phuwin nè anh, cho phép em xin được nghỉ ngày hôm nay vì phải tăng ca ở công ty, ngày mai em sẽ đến quán làm nhé. Thông cảm giúp em nha, em cảm ơn anh nhiều lắm.]

Kong là quản lý quán cà phê mà Phuwin vừa đến xin việc và tiếp xúc cách đây một ngày trước. Cậu nhắn vài dòng gửi cho quản lý để thông báo tình hình, cũng may người ta hiểu chuyện nên cậu mới qua ải dễ dàng, chứ gặp người khó tính hơn có khi bị đuổi việc ngay từ ngày đầu tiên.

Theo đúng như kế hoạch thì hôm nay Phuwin phải ở lại công ty, căn phòng bây giờ im ắng đến lạ thường vì còn mỗi cậu, dù gì cũng làm việc xuyên đêm nên tranh thủ order đồ ăn để lót dạ, thời buổi kinh tế khó khăn nên Phuwin đành tiết kiệm lại chút, một phần hủ tiếu cùng với nước cam ép, như thế là đủ cho bữa tối rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên Phuwin tăng ca nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại thấy có chút lạnh lạnh, cậu chỉ nghĩ vu vơ là do điều hoà bật hơi quá tay nên mới như thế, ăn uống xong xuôi thì tiếp tục vùi đầu vào máy tính soạn thảo văn bản. Một tiếng sau đó thì hai mắt Phuwin bắt đầu có dấu hiệu muốn sụp xuống, cả cơ thể khắp nơi đều nhức mỏi, cậu "oáp~" lên trông như con mèo, tự độc thoại với chính mình: "Ngủ xíu chắc không sao đâu nhỉ? Mệt lắm luôn rồi."

Nói là làm, Phuwin cài báo thức tầm bốn mươi lăm phút để sang một bên rồi gục đầu xuống bàn ngủ.

Bữa nay Pond cũng phải ở lại công ty để giải quyết nốt vài công việc quan trọng, dù sao cũng sắp đến ngày ba anh - tức là Chủ tịch về nước, chính vì thế mà Pond phải tranh thủ hoàn thành xong kế hoạch nghiệm thu, rồi lại tổ chức tiệc mừng ông Lertratkosum về lại Thái Lan tiếp tục điều hành.

Anh định xuống lầu dưới để pha cà phê với hút thuốc, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Phuwin thì thấy vẫn sáng đèn, thế là Pond cũng có hơi tò mò mà tiến lại gần hơn. Anh lén nhìn qua khe cửa rồi nhếch mép cười, hình ảnh cậu gục đầu ngủ cứ thế lọt vào mắt Pond, vừa đáng yêu mà cũng vừa đáng thương. Thật ra vụ giảm bớt nửa số tiền lương anh chỉ là doạ cậu chút chứ anh không ác đến mức chèn ép con đường sống của nhân viên mình đến thế, thôi thì cho Phuwin làm việc tăng ca coi như bù vào vậy.

Hút thuốc được tầm mười phút thì anh quay vào, lúc này Phuwin vẫn chưa tỉnh dậy, Pond mở cửa một cách nhẹ nhàng rồi đi vào, cầm remote tăng nhiệt độ lên một chút để ai kia đỡ lạnh hơn, sau đó cẩn thận lấy tấm chăn mỏng đắp lên người Phuwin.

"Em đúng là con mèo bướng bỉnh và cứng đầu nhất tôi từng thấy, đến cả dáng ngủ thôi cũng ghét nữa." Pond nói với tone giọng cực nhỏ, chỉ đủ để cho mỗi anh nghe. Sau khi chia tay trông Phuwin gầy hơn hẳn, cặp má phúng phính dần biến mất, Pond biết cậu đã làm việc cật lực như thế nào, hết chạy chỗ này rồi chạy đến chỗ kia, đã vậy đợt vừa rồi còn bị cơn sốt hành hạ. Bây giờ cậu hoàn toàn sống độc lập, những lúc như thế này không còn anh ở bên cạnh chăm sóc nên chẳng tự mình làm được cái gì cả. Pond đứng nhìn cậu thêm chút nữa thì mới rời khỏi, đúng lúc này chuông báo thức trong điện thoại Phuwin cũng reo lên, cậu giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt mềm mại ngái ngủ hết nhìn xung quanh rồi nhìn lại mình, thắc mắc không biết trong lúc cậu ngủ thì ai tốt bụng tới mức đắp chăn cho cậu, tự dưng sống lưng Phuwin có hơi hơi lạnh, mà tạm thời bỏ qua vấn đề này, giờ tiếp tục làm việc thôi.

• PondPhuwin • Phản DiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ