Chương 5

451 55 1
                                    

Gương mặt mặc dù không biến sắc nhưng cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nghỉ học 1 tuần để vất vả kiếm tiền thì thời gian đâu để chủ thể làm những việc vô bổ khác.

Thư Nhiễm bất đắc dĩ hướng mắt nhìn về phía sân thượng cao chót vót nhưng lại chẳng thấy gì ngoài bầu trời trong xanh không gợn sóng. Nếu vậy thì mục đích của họ đã quá rõ ràng, chính là muốn gây sự.

"Tôi chẳng thấy gì cả! Cảm phiền cho tôi vào lớp!"

Cô gái với thân hình gấp đôi Thư Nhiễm nhanh chóng tiến đến chặn đường không muốn để cô qua.

"Sao cô có thể thấy được! Khi chính bản thân cô đã độc ác bức ép người khác đến đường cùng chứ!"

Thư Nhiễm lại tiếp tục mơ màng nghe lời nói không đầu đuôi. Cái gì mà bức ép đến đường cùng, Giang Thư Nhiễm vốn đã luôn đứng ở con đường cùng kia thì lấy đâu ra sức lực mà bức ép người khác. Với tính cách lập dị của chủ thể sợ rằng đến cả ánh nhìn cũng lười ban phát cho họ huống chi là rảnh rỗi đi bắt nạt người khác.

Thấy đối phương chẳng chút để ý đến mình cô gái to con lập tức kéo một cô gái khác tiến đến trước mặt cô rồi quát lớn:
"Nhìn cho kỹ đi! Tiểu Hoan chỉ vì cô mà xém chút nữa tự sát đấy cô biết không hả!"

Thư Nhiễm lơ đễnh đáp trả:
"Tại sao lại vì tôi!?"

Cô gái đối diện nghiến răng gằng giọng:
"Cô có biết vì hạng nhất mà cậu ấy đã cố gắng rất nhiều không!? Thậm chí sức khỏe còn suy nhược! Vì cái gì mà cô luôn tranh giành với cậu ấy hả!?"

Thư Nhiễm cuối cùng cũng loáng thoáng hiểu được sự việc rắc rối này. Thì ra chỉ vì kết quả học tập mà mới sáng sớm đã chạy đến đây chất vấn cô. Bọn người này chắc đã đợi lâu đi.
Thư Nhiễm chậm rãi đưa tay nâng phần lưỡi trai hướng lên trên một chút.

Phía đối diện là một cô gái trông có vẻ nhỏ bé nhưng cũng không đến nỗi quá ốm yếu, vẫn còn có da thịt. Đừng cho rằng Thư Nhiễm mất khả năng nhận diện khuôn mặt thì nhận định cô là một kẻ mù. Dù chỉ thấy thấp thoáng không quá rõ ràng nhưng đôi mắt vẫn có thể nhìn ra môi của cô gái kia vô cùng hồng hào. Trông không có chút gì là suy nhược cơ thể, thậm chí chân vẫn còn đủ sức để đi trên một đôi giày cao gót 7 phân.
Dù vậy, cô gái trước mặt lại tỏ ra một dáng vẻ mềm yếu rụt rè trước ánh nhìn của Thư Nhiễm, đầu cúi xuống thấp không dám ngẩng mặt lên tạo nên cảm giác đáng thương cần được che chở

Rơi vào tình huống bất đắc dĩ làm một người có lỗi, cô không hề cảm thấy tức giận mà còn sinh ra cảm giác khá hứng thú.
Giọng nói âm trầm cất lên giữ bầu không khí sôi nổi đã hoàn toàn đóng băng tất cả

"Cô muốn hạng nhất đến như vậy à!?"

Cô gái nhỏ đối diện e lệ gật đầu nói:
"Mình đã rất cố gắng..."

Thư Nhiễm sau khi nghe xong câu trả lời lập tức cười đến đau cả bụng. Những người xung quanh không hề biết được lý do vì sao Thư Nhiễm lại cười đến vui vẻ như thế ngay cả khi mình đang là người bị chỉ trích

"Được thôi! Nhưng cô có tiền chứ!?"

Mấy người bạn của cô gái tiểu Hoan kia lập tức tiến lên chắn trước mặt. Xem ra cô gái này có một bức tường chắn rất trung thành đi. Nhưng có lẽ họ không biết chính mình đang bị dắt mũi.

Vận Mệnh [NP - Nữ Phụ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ