Tiểu hạ nhân thấy thần sắc thiếu gia nhà mình không đúng liền vội vàng đem sự tình kể lại một lần.Nguyên bản Vương Nhất Bác đã trở về phòng, trông y thật ra rất thảnh thơi, thay quần áo xong còn ngồi uống trà nóng ăn điểm tâm. Một người hầu chạy vào hỏi thiếu phu nhân có muốn tắm không, y cũng gật đầu, dặn người đun nước xong thì đến Bắc viện chào hỏi Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân.
“Lúc thiếu phu nhân trở lại Đông viện thì bên ngoài có sấm chớp, ngài ấy hỏi ta thiếu gia đã về chưa, ta vừa đáp xong thì thiếu phu nhân bỗng nhiên sốt ruột, sau đó bảo ta chuẩn bị xe ngựa. Ta ngăn không được, thiếu phu nhân vẫn kiên trì, thiếu chút nữa còn mắng ta, ta cũng chỉ có thể chạy đi gọi người đưa ngài ấy ra ngoại thành. Vừa đến đầu làng thì thiếu phu nhân đã nhảy xuống xe chạy vào trong ruộng, gọi mãi cũng không được. Ta vừa định chạy sang Hỉ Cửu Túy gọi ngài về, lại thấy xe ngựa của thiếu gia đậu cạnh cửa nên mới đến đây bẩm báo.”
Tiêu Chiến nghe hắn nói, càng lúc càng sốt ruột. Có lẽ là Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra cái gì nên muốn đi làm ngay, nhưng bên ngoài mưa quật gió gào như vậy mà đứa nhỏ này lại một mình chạy vào trong ruộng, lỡ có chuyện gì thì hắn phải làm sao?!
“Thế tại sao ngươi không báo cho Vương gia một tiếng!” Tiêu Chiến phát giận với người hầu, nhưng cũng biết báo cho Vương gia không phải là cách tốt nhất, nhưng hắn nghĩ nếu có người trông Vương Nhất Bác, ít ra hắn còn yên lòng.
Lúc này Tiêu Chiến không còn lòng dạ nào để ý mấy chuyện khác nữa, cũng không đợi người hầu trả lời đã cất bước đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Thiếu phu nhân có mặc áo tơi không?”
Người hầu vội vàng đuổi theo hắn, thở hổn hển đáp: “Không có, thiếu phu nhân đi rất nhanh, không mang theo cái gì cả.”
Tiêu Chiến vừa nghe, nhịn không được hừ một tiếng, bảo hạ nhân cho xe ngựa chạy thẳng vào sân, hắn quay đi lấy áo tơi, lại thêm một cái chậu than và lò sưởi, sau đó ra trước đại môn chờ.
Tiểu hạ nhân động tác rất nhanh, Tiêu Chiến bên này đi tìm quản gia dặn dò tình huống, lại dặn nhà bếp nấu nước tắm thì hắn đã chuẩn bị xong xuôi, theo sát sau lưng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bỏ lò sưởi và chậu than vào trong xe, lại bảo người hầu mặc áo tơi vào, hắn nhanh chóng bước lên xe ngựa, chuẩn bị xuất phát. Người hầu bò lên càng xe, vung roi, lần thứ hai chạy về phía ngoại ô.
Gió thổi còn mạnh hơn so với lúc trước, xe ngựa đều đều chạy trên đường, nhiều lần bánh xe tựa hồ bị cuồng phong đẩy lại. Tiêu Chiến đè nén ngọn lửa trong lòng, hướng bên ngoài hô một tiếng “cẩn thận”, hắn mặc dù gấp gáp nhưng cũng biết phải giữ bản thân an toàn, nếu không thì không thể bình an đưa Vương Nhất Bác về nhà.
Nam nhân đốt chậu than lên, cất lò sưởi vào ngăn kéo dưới chỗ ngồi. Y phục trên người hắn đã ướt sũng, lúc trước còn thấy lạnh, bây giờ toàn thân lại như mất hết cảm giác, trong đầu chỉ còn duy nhất hai chữ “Nhất Bác”.
Nhất Bác của hắn một mình chạy vào trong ruộng khi trời đang mưa to như thế, trong lòng hắn tức giận không thôi, tại sao lúc này hắn lại không thể ở bên cạnh người nọ, ngộ nhỡ y lại bị sốt thì làm sao…
BẠN ĐANG ĐỌC
(zsww)(Chiến Bác) (H) TRÙNG SINH CHI SI TỬU HỮU DIỄN
RomanceThể loại: Điền văn, trùng sinh, một chút dị năng, chủ công, xuyên qua, ấm áp, tình hữu độc chung, nam nam thế giới, có H. Từ lúc vừa mới được sinh ra thì Tiêu Chiến đã có được một dị năng hơn người đó là hắn có thể "đọc" được tâm tình thực sự của ng...