Chương 9 : Cậu sẽ không làm vậy

346 40 0
                                    

Bạch Dương - Ninh Túc
Cự Giải - Tô Giai Giai
Sư Tử - Phù Đồ Quân
Song Ngư - Dư Tĩnh
Thiên Yết - Chu Thừa Lãng

...

Buổi chiều thời tiết âm u, mùa mưa cũng đã sắp đến gần.

Hôm nay Tô Giai Giai trực lớp cùng với Dư Tĩnh, Dư Tĩnh đem tất cả giẻ lau bản đi ngâm giặt còn Tô Giai Giai thì đem mấy túi rác đi vứt. Dọn quét một hồi xong xuôi cũng sáu giờ tối mới ra khỏi trường.

Cả hai đi chầm chậm tám chuyện trên đường. Không biết là tiếng gió thổi hay là tiếng động vật kêu rú khiến Tô Giai Giai có cảm giác sợ hãi nổi hết da gà.

Tô Giai Giai lại nghe tiếng hét lên một lần nữa hòa trong tiếng gió nghe có chút đau đớn. Là đánh nhau sao, hét như vậy nếu thật sự có người bị ăn đòn chắc sẽ bị đánh tới ba mẹ nhìn không ra.

Lúc đi qua một con hẻm lại nghe rõ mồn một giọng nói của một nam sinh. Cả hai quay đầu lại nhìn trong thì thấy có đánh nhau ba chọi một. Nhưng nhìn có vẻ như đều ngang nhau người nọ cũng đánh ba tên kia rất hung.

Tô Giai Giai và Dư Tĩnh nhìn nhau, bất chợt Tô Giai Giai nói lớn: "Chào chú cảnh sát."

Ba tên to con kia nghe thế liền khập khiễng bỏ chạy. 

"Dư Tĩnh, giúp tớ mua một chai nước suối với bông băng y tế đi."

"Được, tớ đi ngay."

Dư Tĩnh chạy đi ngay lập tức. Đến lúc này Tô Giai Giai mới khiếp sợ nhìn nam sinh nằm dưới đất. Phù Đồ Quân bị thương cũng nhiều, mắt đã bị tím một bên cộng thêm va đập đầu xuống nền đất mà máu đã chảy ướt cả tóc. So với vẻ tự tin sáng sủa ban ngày đã không còn giống nữa. Bây giờ giống hệt một tên ăn mày giành chỗ bị đánh.

"Cậu không sao chứ Phù Đồ Quân. Tôi đỡ cậu ra ngoài kia ngồi cho thoáng."

Phù Đồ Quân cũng chỉ biết cắn răng, thật sự quá đau. Nếu bọn người Tô Giai Giai không đến kịp, e là anh cũng không còn sức chống trả. Mấy đứa kia thấp hơn anh một cái đầu nhưng có lợi thế cân nặng và đông.

"Cậu đừng xỉu nha cố lên, tôi không đỡ nổi." Tô Giai Giai hụt hơi, cố gắng nói chuyện sợ Phù Đồ Quân vì mệt mà ngủ mất.

"Tôi không yếu ớt như vậy."

Tô Giai Giai liếc mắt, vậy ai bị một đống vết thương như này. Nhưng cô cũng không đè bẹp lòng tự tôn của Phù Đồ Quân: "Tôi biết, xem như tôi tự động viên tôi đi."

Phù Đồ Quân rất muốn cười một trận nhưng vết thương trên miệng bị rách làm cho anh đau đến mức không cử động cơ mặt được.

Tô Giai Giai thổn thức ai mà lại dám động được vào anh chứ, tự hủy sao: "Mà sao lại đánh nhau thế, tụi nó kiếm chuyện với cậu hả ?"

Phù Đồ Quân sững người nhìn cô: "Vì sao cậu nghĩ chúng nó kiếm chuyện trước ?" Tô Giai Giai không nghĩ anh đã đánh đám kia trước hay sao ?

"Vì tớ nghĩ cậu sẽ không vô cớ đánh họ." Đúng thế, sau khi làm bạn cùng lớp với Phù Đồ Quân thì cô cảm thấy anh không tệ như vậy. Chắc chắn những lần đánh nhau trước kia cũng có ẩn khúc gì đi.

⁰⁶ᴄsㅡᴛʀᴏ̛̀ɪ ǫᴜᴀɴɢ ᴍᴀ̂ʏ ᴛᴀ̣ɴʜNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ