Mãi cho tới tận sau này, khoảng thời gian trước khi thi đại học chính là ký ức 'sung sướng' nhất trong trí nhớ của Eunbyul.
Cô khôi phục lại giọng nói, không cần phải làm một người câm nhỏ phải nhận được sự đồng tình hay quan tâm kỳ lạ từ mọi người, không cần phải chịu đựng những trận bắt nạt của bọn Sohee như hồi lớp 11, cũng không cần phải duy trì trạng thái cả đời cũng không dính líu tới nhau với cậu.
Mấy tháng cuối cùng, trừ chăm chỉ học tập và mặc sức 'tưởng tượng về tương lai' với Junghwan ra thì cô cũng chẳng cần phải quan tâm tới điều gì khác.
Cô để mặc tất cả, cũng không thèm nghĩ sau khi kỳ thi đại học kết thúc mình sẽ gặp phải những chuyện thế nào, quý trọng khoảng thời gian hiện tại là tốt nhất.
Quý trọng hiện tại không lừa gạt giả dối, chỉ là thời kỳ cấp ba đơn thuần tốt đẹp.
Hoặc là chỉ mình cậu'đơn thuần', còn cô thì không phải.
Sau đó, cô tóm tắt lại 'nghiệt duyên' giữa mình và Junghwan cho Chaewon nghe, vẻ mặt cô bạn thân mơ mơ màng màng, vẻ mặt như vừa coi xong một bộ phim truyền hình, cuối cùng lựa chọn tôn trọng suy nghĩ của cô.
Chỉ là, mỗi lần Chaewon nhìn thấy cậu cũng không có sắc mặt gì tốt, loại địch ý này kéo dài rất nhiều năm, cũng coi như một đôi oan gia.
Cuộc sống yên bình trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới giữa tháng tư, là kỳ thi thử của toàn thành phố.
Kết quả bài kiểm tra này thường xấp xỉ với kết quả cuộc thi đại học, không khác biệt quá lớn.
Ngày đó, trời đổ mưa phùn, cơn mưa rất nhẹ, rơi xuống đất cũng rất lặng lẽ.
Sau khi Eunbyul làm bài thi xong, suy nghĩ một chút cô cũng bước tới phòng thi số sáu – Junghwan ở đó, không đi tìm cậu thì cậu cũng tới tìm cô thôi.
Xung quanh ồn áo nhốn nháo, tiếng mọi người trao đổi đề với nhau không dứt, sau khi cô có thể nói chuyện lại, cô cảm thấy thế giới này vô cùng ầm ĩ.
Cô cúi đầu lấy tai nghe ra khỏi túi áo đồng phục, vừa định đeo lên thì bước chân khựng lại, thấy được một hình ảnh vô cùng 'hài hoà'.
Trước cửa phòng thi số sáu, cậu lười biếng tựa vào lan can, mái tóc đen nhánh thả loạn trên trán, không rõ ánh mắt cậu như thế nào.
Nhưng Sohee đứng ở trước mặt cậu, hành động và sắc mặt rõ ràng đang rất xấu hổ, có thể thấy ánh mắt thiếu niên nhất định đang rất lạnh lùng và không quan tâm.
Eunbyul đứng cách đó không xa, rất có hứng thú nhìn thử, cũng không đi tới 'quấy rầy' hai người bọn họ, nghe lời Sohee nói còn có chút buồn cười –
"Junghwan, cái đó sau khi tan học cậu có thể tới phòng học với tớ một chuyện không? Tớ có lời muốn nói với cậu."
"Làm gì?"
"Muốn hỏi bài cậu thôi mà, khoảng thời gian này tớ đã rất cố gắng học tập, muốn có thể thi được một thành tích thật tốt, nhưng thành tích các bạn lớp tớ cũng chỉ ở mức bình thường thôi." Sohee chớp chớp đôi mắt, vắt óc tìm cớ mong mỏi nhìn cậu , "Không thì tớ tìm cậu được không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Chứng bệnh - chuyển ver
FanfictionHồi Kim Eunbyul tốt nghiệp trung học cơ sở, cô vô tình bị kích ứng mạnh gây ra thương tích nghiêm trọng, vậy nên cô tạm thời không thể nói ra tiếng, thành một bé câm. Vừa vào trung học phổ thông, năm đầu tiên, cô vẫn chưa thể mở miệng nói thế nên th...