Eunbyul có thể mở miệng nói chuyện và cậu bỗng nhiên 'bị què' phải chống nạng là hai chuyện khiếp sợ nhất của lớp một.
Học sinh lớp 12 tuổi 17-18 là độ tuổi áp lực nhất, có thể làm dây thần kinh đã chết lặng của bọn họ hoạt động lần nữa cũng chỉ có mấy chuyện hóng hớt thú vị.
Người vui vẻ nhất với chuyện này chính là Chaewon.
Cô đi học sớm hơn cậu một ngày, vừa mới mở miệng nói chuyện với Chaewon, đối phương đã vô cùng sửng sốt, sau khi phản ứng lại cũng không nhịn được muốn khóc.
Cô ấy đưa tay che miệng, đôi mắt chớp chớp, nước mắt còn rớt nhanh hơn nữ chính trong phim, "Eunbyul, cậu..."
"Ôi trời, khóc gì thế?" Eunbyul bị cô doạ sợ, sau đó buồn cười ôm cô bạn thân, thấp giọng nói, "Bị doạ sợ rồi sao?"
"Đúng vậy, bị doạ sợ rồi." Nhân lúc lớp không có người, Chaewon không kiêng dè khóc lớn, ôm cô lẩm bẩm làm nũng, "Tớ vui chết mất, thật đó, Eunbyul, cuối cùng cậu cũng đã có thể nói lại được rồi!"
Nhìn bạn thân khóc trong lòng Eunbyul cũng chua xót, cô không có lời nào để nói, tay nhỏ chỉ có vỗ lưng.
Người thực sự vui mừng khi cô có thể nói lại được cũng không có mấy ai, Chaewon là một trong số ít đó.
Càng lớn càng hiểu rõ rất khó có thể kết bạn với những người chân thành tốt tính.
Một buổi sáng trải qua sự thăm hỏi của bạn bè trong lớp, thậm chí đến Jeongwoo và Haruto lớp bên cạnh nghe nói cô đã có thể nói lại cũng chạy sang đây coi thử.
Đối mặt với Eunbyul đã có thể nói chuyện, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, khuôn mặt Haruto ngượng ngùng, lắp bắp xin lỗi, "Bạn học Kim, chuyện trước đó là tớ khốn nạn, xin lỗi cậu."
Cô cười cười, lạnh nhạt lắc đầu, "Không sao đâu."
Cô thật sự không quan tâm, đến Junghwan cô cũng có thể tha thứ, mấy sai lầm nhỏ không hiểu chuyện của Haruto thì tính là gì? Huống hồ cậu ta cũng hoàn toàn không tạo thành tổn thương gì cho cô.
Eunbyul nói xong, trước ánh mắt áy náy của Haruto bình tĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy ngượng ngùng nói, "Thầy Park tìm tớ tới văn phòng, các cậu đi ăn cơm trước đi."
Không biết là chuyện gì, tóm lại sáng sớm hôm nay thầy nghe nói cô đã nói được lại còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, ngáp được một nửa lại càng không che giấu nổi sự kinh ngạc, sau đó bảo cô giữa trưa tới văn phòng tìm ông.
Eunbyul lễ phép gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng, "Vào đi."
Ông đã ăn cơm trưa xong, còn đang ngồi chấm bài thi ở bàn làm việc, nghe thấy tiếng động, vừa ngước mắt lên đã thấy Eunbyul tới, "Em mau tới đây, tới đây."
Bạch Tầm Âm ngoan ngoãn đi qua, suy nghĩ rồi nói, "Thầy Park ạ."
"Đột nhiên nghe được em nói chuyện..." Ông cười cười, dáng vẻ vô cùng vui mừng, "Còn chưa kịp thích ứng nữa, tại sao đột nhiên lại khôi phục vậy?"
Thầy giáo hỏi chuyện đều là vấn đề bình thường, Eunbyul khẽ cười nói, "Chỉ là đột nhiên có thể nói chuyện thôi ạ, trước kia bác sĩ cũng từng nói muốn khôi phục giọng nói cần một cơ hội, có thể là cả đời không nói được, cũng có thể là khôi phục ngay trong nháy mắt ạ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Chứng bệnh - chuyển ver
FanficHồi Kim Eunbyul tốt nghiệp trung học cơ sở, cô vô tình bị kích ứng mạnh gây ra thương tích nghiêm trọng, vậy nên cô tạm thời không thể nói ra tiếng, thành một bé câm. Vừa vào trung học phổ thông, năm đầu tiên, cô vẫn chưa thể mở miệng nói thế nên th...