Chap 55

242 15 3
                                    

Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, dường như thời gian đã bị tạm dừng.

Nhìn đôi mắt ngây thơ vô tội của cô, Junghwan khẽ cười một tiếng, chủ động phá vỡ sự yên tĩnh như ảo cảnh này, "Sao em lại ở đây?"

Eunbyul dụi mắt, lười biếng đứng dậy nhìn anh, "Chờ anh đấy."

Câu này làm anh sửng sốt một chút, khuôn mặt lộ ra ý cười, "Chờ tôi?"

"Ừm." Eunbyul mở bàn tay nhỏ, bên trong là chiếc chìa khoá xe quen thuộc của anh, đã để lại vệt đỏ trong tay cô, giọng nói mơ màng mới tỉnh ngủ, "Đưa anh về nhà."

...

Đồ ngốc này, thật ra vừa rồi anh chỉ toàn uống 'rượu giả' mà thôi. Bác sĩ phẫu thuật lúc nào cũng có thể gặp điện thoại khẩn cấp, anh nào dám uống rượu thật? Chẳng qua chỉ là 'cấu kết với nhau làm chuyện xấu' cùng Jeongwoo, muốn tìm một cơ hội tới gần cô thôi.

Trong lòng Junghwan có chút chua xót, dở khóc dở cười nói, "Không phải đặt chìa khoá ở đây là được rồi sao."

Vừa rồi cuộc phẫu thuật kia mất bốn tiếng đồng hồ, bảo sao Eunbyul chờ tới mức ngủ thiếp đi luôn.

"Tuy anh không say, nhưng sau khi uống rượu mười tiếng mới được lái xe." Cô giải thích lý do mình ở lại, "Cho nên vẫn là để tôi đưa anh về."

Ai bảo cô đã đồng ý với chuyện này rồi cơ chứ.

Junghwan bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới cười nói được.

Anh không nói mình có thể tự gọi xe về, cũng không chọc phá lý do duy nhất mà cô chờ đợi mình tận bốn tiếng đồng hồ, bởi vì, anh nguyện ý phối hợp với cô.

Anh nguyện ý chờ Eunbyul thoát ra khỏi vòng tròn an toàn của mình, chờ tới khi cảm giác bất an trong cô hoàn toàn biến mất.

Sau đó chậm rãi 'gương vỡ lại lành', vội vàng là điều không thể.

*

Ngày qua ngày không mặn không nhạt, bên bệnh viện bận rộn túi bụi, Eunbyul cũng lao đầu vào làm luận văn, hai người chỉ giới hạn ở chuyện liên lạc qua kakaotalk.

Cảm giác này còn rất xa lạ, một tuần cũng không trò chuyện với nhau được bao câu.

Đều đã là người trưởng thành quen sống độc lập, huống chi còn chia tay đã sáu năm trời, trong lúc nhất thời cũng không rõ nên tiếp xúc với đối phương như thế nào.

Chaewon còn từng hỏi – rốt cuộc bây giờ quan hệ giữa cô và Junghwan như thế nào? Có tiến triển gì không?

Eunbyul yên lặng một lát, chỉ bảo thủ trả lời: Không có quan hệ gì, đi bước nào hay bước đấy.

Đây là trạng thái chân thực nhất giữa cô và anh.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đã bước vào tháng sáu khô nóng nhất của Iksan, nhóm người đã ở trong phòng thí nghiệm hơn nửa tháng trời cuối cùng đã hoàn thành luận văn thực tiễn, sau khi xuất bản khiến giới học thuật tranh nhảu thảo luận không thôi, tính lý luận này còn đạt được sự tán thưởng của thầy Yang.

Chứng bệnh - chuyển verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ