Cuối cùng, Junghwan cũng không có phúc khí ăn đồ bà đích thân làm, mặc dù sắc thái phong phú, nhưng cậu cũng không có mặt mũi để ở lại.
Sau khi nhìn thấy thùng giấy kia cũng ăn không vô, chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh bình ổn lại cảm xúc rối loạn của mình, cuối cùng gần như là 'chạy trối chết'.
"Dì ơi thật ngại quá, đột nhiên cháu..." Đôi môi mỏng của cậu có chút trắng bệch, miễn cưỡng cười nói, "Đột nhiên cháu hơi khó chịu, cháu xin phép về trước ạ."
"Sao sắc mặt cháu lại khó coi thế?" Jisoo nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, kinh ngạc quan tâm hỏi han, "Có phải mùa đông mà mặc ít quá rồi không?"
"Không sao đâu ạ." Cậu lắc đầu, "Cháu về nhà ngủ một giấc là tốt rồi."
"Vậy à, vậy lần sau mời cháu tới ăn cơm, hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều." Jisoo tiếc nuối nỉ non, mở miệng định kêu cô ra tiễn khách, "Byul..."
"Dì ơi đừng." Cậu vội vàng cắt lời, "Dì đừng gọi Eunbyul, có lẽ cậu ấy đang làm bài tập."
Bà theo bản năng thu hồi giọng nói.
"Không cần tiễn đâu ạ, dù sao ngày mai cũng sẽ gặp ở trường thôi ạ." Junghwan miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, nụ cười không chê vào đâu được, "Hẹn gặp lại dì ạ."
"Được rồi." Bà Choi chỉ đành mở cửa giúp cậu.
"Đúng rồi, dì ơi." Cả người cậu khựng lại, đôi mắt không tự giác nhìn về phía thùng giấy kia, tìm cớ, "Cháu giúp dì vứt thùng rác này đi nhé."
Jisoo ngẩn người, có chút do dự, "Tầng bảy cao quá, cháu..."
"Không sao ạ." Cậu mỉm cười chân thành đáng tin, "Cháu có sức lớn, để cháu giúp dì."
Mặc dù thời gian ở chung khá ngắn, nhưng cách cư xử của Junghwan khiến bà cho rằng cậu là đứa trẻ vô cùng nhiệt tình – khác với mấy tên nhóc phản nghịch bây giờ, vì thế bà cũng không kiên trì từ chối, đưa thùng giấy cho cậu.
"Làm phiền cháu rồi."
"Không phiền đâu ạ." Cậu lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn, "Tạm biệt dì ạ."
Mãi cho tới khi ra khỏi nhà Eunbyul, rời khỏi toà nhà, tiểu khu này, vẻ ung dung trên mặt cậu mới hoàn toàn vỡ vụn, chậm rãi để lộ sự buồn bực đè nén đã lâu trong lồng ngực.
Chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Junghwan không mang thùng giấy kia tới chỗ vứt rác mà ôm trở về 'nhà' – không phải khu biệt thự ở cùng với ba và mẹ, mà là căn phòng tự mình thuê ở gần Gildong.
Mới đầu cánh tay quấn băng vải còn cảm thấy gió rét thổi qua vô cùng đau đớn, bây giờ hoàn toàn không có cảm giác nữa.
Lúc trở về mới phát hiện trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Jaehyuk lại tới đây ở ké, đang vừa làm bài tập vừa ăn mỳ trong phòng khách.
Cậu ta nghe thấy động tĩnh, cũng không ngẩng đầu nói với Junghwan, "Họ hàng tới nhà chơi, ầm ĩ quá nên trốn tới chỗ mày."
Jaehyuk thích sự yên tĩnh, số lần tới nơi này cũng nhiều hơn những người khác. Cậu tập mãi cũng thành thói quen, lười để ý tới cậu ta, ôm thùng giấy trong ngực, mặt không biểu tình đi vào, thần sắc có thể nói là chết lặng.

BẠN ĐANG ĐỌC
Chứng bệnh - chuyển ver
FanfictionHồi Kim Eunbyul tốt nghiệp trung học cơ sở, cô vô tình bị kích ứng mạnh gây ra thương tích nghiêm trọng, vậy nên cô tạm thời không thể nói ra tiếng, thành một bé câm. Vừa vào trung học phổ thông, năm đầu tiên, cô vẫn chưa thể mở miệng nói thế nên th...