Góp nhặt lần thứ mười tám: Chiến trường

472 38 2
                                    

Lý Kinh Trọc mua một quyển sổ giấy tuyên dùng để vẽ tranh truyền thống rất dày, ô trống trên bìa mặt màu xanh lam đề hai chữ: Thập triêu (nhặt ánh bình minh).

Nguyên do là vì ngày cùng nhau đi xem suối trên núi, Liễu Tức Phong mách cho anh cách thức tìm cảm hứng: Dấu vết năm tháng trưởng thành phải đi tìm ở những ngày thơ ấu và thiếu niên. Lý Kinh Trọc liên tưởng đến Lỗ Tấn từng viết《 Triêu hoa tịch thập* 》, liền đặt tên cho cuốn sổ là《 Thập triêu 》, những khi ngẫu nhiên nhớ về thời thơ ấu ở quê cũ hay quang cảnh gì ở Trấn Thái Bình có thể lập tức vẽ ra, thêm thắt vài câu tóm tắt làm thành một quyển sách nhỏ giới thiệu phong thổ địa phương, đưa cho Liễu Tức Phong xem. Nếu hắn đặc biệt hứng thú với tờ nào, anh sẽ dẫn hắn đi tìm lại, kể chuyện tỉ mỉ.

*Triêu hoa tịch thập 朝花夕拾 (Hoa buổi sớm nhặt lúc chiều hôm): tập hợp mười bài tùy bút về thời thơ ấu do Lỗ Tấn viết năm 1926, xuất bản năm 1928. Tập tùy bút này như một "dấu ấn ký ức" phản ánh trên nhiều phương diện cuộc đời của tác giả Lỗ Tấn thời trẻ, đồng thời phản ánh sinh động quá trình hình thành nhân cách và khát vọng của ông.

Trước đây Lý Kinh Trọc rất ít khi nhớ về những chuyện hồi còn nhỏ, bây giờ được Liễu Tức Phong yêu cầu, anh bèn cẩn thận nhớ lại.

Chiều hôm đó anh ngồi trong phòng học vẽ tranh như bình thường, giờ này Liễu Tức Phong cũng thường qua tìm, kê ghế rót cốc trà ngồi bên cạnh, vừa xem anh vẽ vừa hỏi đông hỏi tây. Lần này không biết vì sao lại chưa tới, hôm qua hắn cũng hẹn trước hôm nay cùng nhau ăn cơm, nhưng hiện giờ đã qua giờ cơm trưa lâu rồi.

Lý Kinh Trọc vẽ xong một bức tranh về mấy đứa trẻ con lấy gậy trúc đập quýt, thả bút, vẫn không thấy bóng dáng Liễu Tức Phong đâu. Anh hơi muốn sang nhà họ Trần tìm thử, trong lòng lại tự mắng: Không phải hôm qua mới gặp rồi à? Tiếp tục vẽ tranh của cậu đi. Có điều người ta luôn không tiện tự trách, cho nên suy nghĩ một lúc liền đổ hết lỗi lên đầu Liễu Tức Phong. Trách móc xong anh lật một trang giấy mới, cẩn thận vẽ một bức giải phẫu cơ thể người có tim phổi lòng phèo dạ dày lá lách đầy đủ mọi thứ, còn tô màu rất chi tiết.

Anh vừa ngồi chờ tranh khô màu vừa tưởng tượng ra sắc mặt Liễu Tức Phong khi vô tình lật đến tờ tranh này, vì thế hơi đắc ý. Thứ này đại khái đã là đòn trừng phạt nghiêm trọng nhất mà Lý Kinh Trọc nghĩ ra để phạt Liễu Tức Phong tội cho mình leo cây.

Sắp đến giờ cơm chiều, anh cầm tập sổ vẽ đi qua nhà họ Trần lại không thấy Liễu Tức Phong. Đợi thêm gần một tiếng nữa mới trông thấy hắn ôm cái túi giấy dày từ đằng xa đi tới.

Lý Kinh Trọc hỏi: "Đi đâu về đấy?"

Liễu Tức Phong đáp: "Gửi bản thảo."

"Anh lên trấn luôn à? Vì sao không đợi bưu tá đến? Hoặc là gọi tôi một tiếng cũng được, tôi đi cho."

"Không chờ kịp. Tôi viết từ đêm hôm qua đến giữa trưa nay, xong bản thảo quyển thứ nhất. Thừa dịp còn hứng phải đi gửi ngay, chờ lâu lại hối hận."

Thường ngày Liễu Tức Phong thoạt nhìn không mấy hào hứng với nghiệp viết lách của bản thân, nhưng không ngờ loáng một cái đã giao được bản thảo, Lý Kinh Trọc bội phục trong lòng, cũng vui vẻ thay hắn: "Nhanh thế?"

[Edit/Done] Nhặt ánh bình minhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ