chic nhan di lac 3

4K 19 0
                                    

Chưa dứt câu cậu đã bị cô gái quát te tua.. 

- Thật quá quắt, ngày càng không thể chịu nổi hai anh cứ để hạng cặn bả này lớn lối ngay trong nhà. 

Nghe xong câu mạt sát của cô gái Tùng tối mặt, cậu bực dọc trả lời

- Tôi không được phép gọi cho ông chủ, chỉ ông ấy gọi cho tôi khi có việc cần sai bảo thôi thưa cô, tôi không dám làm trái quy định mong cô thông cảm. 

- Thôi đi, em cứ ngồi yên đó mà đợi đi, tự em đến bất ngờ mà.

Cô gái ngồi chờ mà mặt thì cau có, cậu lẳng lặng mời trà mà không nói thêm gì tránh bị làm bia đỡ đạn. 

- Khoảng chừng nào thì Vũ Phong về?_người đàn ông điềm đạm hỏi_ 

- Nếu không có gì thay đổi chắc khoảng 8 giờ ông chủ về. 

- Tám giờ_cô gái hét toáng lên_ không thể chờ từng ấy thời gian. Bây giờ chỉ mới bốn giờ thôi. 

- Vậy em muốn làm sao, bảo em gọi cho nó trước em không chịu. 

- Anh gọi đi, em gọi thì đừng hòng anh ấy về. 

- Không phải chuyện của anh, nếu cha không yêu cầu anh cũng không muốn tháp tùng em đến đây đâu. 

Nghe cả hai trò chuyện cậu đoán chừng là người thân của Vũ Phong, nhưng có vẻ như họ chẳng vui vẻ gì khi phải gặp nhau. 

- Sao lại không đến có quyền lợi của anh nửa mà đâu chỉ riêng em. 

- Anh không có phần, chẳng phải mẹ đã không cho anh sử dụng thêm đồng nào trong tài khoản của gia đình rồi đó sao. Đừng kéo anh vào chuyện của em…một lát em tự nói với nó anh không tham gia đâu. 

Thấy cũng còn lâu mới tới giờ Vũ Phong về, cậu mang cho họ một ít bánh ngọt

- Tối nay tôi ở lại công ty. Cậu mang cái gì đó đến cho tôi_ cái gì đó có nghĩa là ông chủ cậu muốn cậu phục vụ bửa ăn cho đàng hoàng_

- Khoan đã._cậu vội gọi anh vì thường thì chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu anh sẽ tắt máy_ em có chút chuyện không biết có nên báo với anh không. 

- Chuyện gì? _Giọng anh đầy hăm dọa rằng nếu là chuyện không ra gì thì cậu sẽ không yên đâu_ 

- Có hai vị khách không hẹn trước 

- Không hẹn trước, cậu báo với tôi làm gì, lại nhận gì của họ sao? 

- Không có, em xin lỗi…em xin lỗi…nếu không có gì nửa em cúp máy đây ạ.. 

Tiếng dập máy bên kia khô khốc, cậu muốn khóc quá trời không hiểu sao anh lúc nào cũng cho rằng cậu có ý đồ xấu. 

Sáu giờ cậu mang cơm đi mà không dám nói với hai vị khách còn đang chờ rằng anh không về, cậu dặn chị giúp việc tiếp đãi họ cho đến khi nào họ đi… 

Bước vào phòng làm việc của anh ở công ty cậu nhận thấy rõ thái độ anh không phớt lờ như những lần trước, anh nhìn theo cậu khi cậu chuẩn bị bửa ăn làm cậu cứ lạnh tóc gáy.. 

Cậu cầu mong anh ấy đừng hứng chí đem cái tội tài lanh của cậu ra mà tra xét nếu không thì không chỉ cái mặt cậu bầm thôi đâu, cậu biết rõ anh đối xử với cậu rất hà khắc chứ không nhẹ tay chút nào…..mà sao lần nào cậu cũng phạm vào những cái lỗi ngu ngốc thế không biết. 

- Ai đến mà không báo trước, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu không phải là một ai đó quan trọng cậu không tránh khỏi chịu phạt đâu. 

“ cuối cùng cũng tới”_cậu thở dài_” sao anh ấy thích làm tình làm tội người ta vậy kia chứỉ, trái tim mình đã đau vì anh ấy lắm rồi nhưng chắc như vậy vẫn chưa đủ “ 

- Em không biết nhưng thấy thái độ của họ em nghĩ là người quen của anh nên…nên.... 

- Quen, tôi quen biết bao nhiêu người. 

- Không em đoán có lẻ là người thân…anh ấy xưng tên là Minh Hàn đi cùng một cô gái…. 

Thấy mặt anh dịu xuống cậu nghĩ mình đã đúng, nên cậu tranh thủ biện hộ một chút.... 

- Vì em nghĩ anh sẽ về trể mà họ thì có vẻ quyết chờ anh cho bằng được nên báo cho anh biết. 

Anh rút điện thoại gọi đi và đi ra ngoài nói chuyện cậu mừng rơn vậy là thoát nạn.





Một tuần sau hai vị khách hôm nọ báo hại cậu suýt chết trở lại nhưng lần này Vũ Phong chờ sẵn ở nhà. Họ nói chuyện với nhau có vẻ khá căng thẳng mà không thật ra thì chỉ có cô gái làm dữ với Vũ Phong thôi còn người thanh niên tên Minh Hàn chẳng lên tiếng. 

- Anh không thể làm vậy với nhà hàng của em được._cô gái nói rất giận dữ, mắt trợn ngược_ 

- Không phải là chuyện được hay không mà là chuyện nên hay không, và nhà hàng em quản lý không hiệu quả chút nào. 

- Nhưng anh không được đóng cửa nó. 

- Anh không đóng cửa nó, nó tự đưa mình vào thế phải đóng cửa còn nếu em có khả năng vực nó dậy thì em cứ tự nhiên anh không ngăn cản. 

- Nhưng quan trọng là anh không chịu ký chi ngân sách cho nó, muốn phục hồi em cần thêm vốn. 

- Không thêm một đồng nào cả. 

- Anh không có quyền nói không, mẹ sẽ không để anh làm vậy đâu anh biết mà._cô gái quả quyết_ 

- Đúng, anh không có quyền, nhưng người điều hành có quyền, nó không kinh doanh hiệu quả thì nó phải đóng cửa. Mà em nên biết người điều hành hiện nay là anh không phải mẹ và anh còn phải báo cáo với ngài tổng giám đốc về mọi khoản kinh phí của công ty…còn nếu bà tổng giám đốc muốn cứu nhà hàng của em thì kêu bà ấy tự mình làm, công ty không làm. 


Thấy cuộc nói chuyện ngày càng căng thẳng Minh Hàn lên tiếng 

- Hai người cứ nói chuyện anh ra ngoài cho thoải mái._quay sang cô gái_ Khi nào về gọi anh. 

Nói xong anh chàng bỏ ra sân không đợi ai trả lời, anh vừa bước ra khỏi phòng khách đã nghe tiếng cô gái tiếp tục lanh lảnh…anh lắc đầu. Thả bộ xem mấy chậu kiểng trong sân anh rút điếu thuốc, bật hoài cái hộp quẹt cũng không cháy. 

- Anh cần lửa không? 

Quay lại thấy chàng thanh niên hôm trước tiếp đãi anh, anh cười hiền hòa.

- Cái hộp quẹt sắp hết xăng hay sao ấy, cậu cho tôi xin chút lửa. 

Tùng bật lửa mồi thuốc cho anh. 

- Anh có muốn lên phòng khách trên lầu ngồi đợi không, trên đó rất mát rất thoải mái. 

Minh Hàn ngó vào trong nhà ước chừng sẽ còn rất lâu nên gật đầu.. 

- Cậu dẫn đường đi, chắc tôi sẽ còn đợi lâu. Mà tôi gọi cậu thế nào? 

- Tôi là người giúp việc linh tinh trong nhà, anh gọi tôi là Tùng được rồi. 

- Cậu Tùng! Cám ơn cậu không thì tôi chẳng biết làm gì cho hết thời gian. À tôi là Minh Hàn.. 

- Tôi biết! 

- Ah 

- Lần trước anh có giới thiệu rồi. 

- Ừ nhỉ. 

Cậu dẫn Minh Hàn theo lối cầu thang bên ngoài lên phòng khách nhỏ ở tầng trên. 

- Anh ngồi chơi đi, tôi mang cái gì đó lên cho anh. Anh muốn uống hay muốn dùng gì? 

- Cho tôi rượu đi, tôi không cần ăn gì đâu. 

Cậu mang đến cho anh chai rượu 

- Vang Đức à. 

- Anh có muốn đổi loại khác không? 

- Không như vầy được rồi. Cậu ngồi chơi được không? uống với tôi. Uống một mình thì buồn lắm. 

- Không được đâu, tôi ngồi chơi thì được nhưng uống cùng khách tôi không được phép đâu. 

- Ông chủ của cậu khó tính nhỉ. 

- Vâng, tôi không muốn bị trách, để tôi tiếp rượu cho anh. 

Nói rồi cậu khui rượu rót ra chai cho Minh Hàn, hết ly cậu lại tiếp rượu. 

- Cậu chẳng hỏi tôi là ai à? 

- Khách của ông chủ nhiều lắm vả lại tôi sao dám hỏi. 

- Thực ra tôi là anh của ông chủ của cậu. 

- Ah! Vậy cô gái trong nhà.. 

- Phải là em gái của bọn tôi, bọn nó có chút chuyện bất đồng tong kinh doanh nên gây gổ một chút. 

- Anh ấy rất độc tài, khó mà thuyết phục lắm._cậu buộc miệng khi thấy Minh hàn là người thân không phải khách làm ăn của Vũ Phong_ 

- Anh ấy?_Minh Hàn lặp lại lời Cậu_ cậu có vẻ thân thiết với ông chủ đấy chứ, cứ nghe cậu gọi ông chủ nảy giờ…cậu làm bao lâu rồi? 

- Anh đừng hiểu lầm, tại thỉnh thoảng tôi quen miệng giống như lúc trước chưa làm cho ông chủ thôi chứ không dám có gì đi quá chủ tớ đâu, anh nói vậy ông chủ biết được tôi sẽ thảm lắm. 

Minh Hàn cười đồng tình 

- Phải thằng em tôi thật khó mà…nó thật sắt đá…tôi hiểu mà..tôi cũng nếm qua rồi. 

- Anh là anh trai anh ấy chắc cũng là ông chủ lớn của công ty ha?_cậu lảng sang chuyện khác_ 

- Không tôi rời công ty lâu rồi mọi chuyện giờ phó cho Vũ Phong cả. 

- Ah! 

- Thực ra tôi có một bar ở Huế, tôi tự mở sau khi rời nhà. 

- Anh giỏi nhỉ. 

- Cũng không có gì, khi nào có dịp đến Huế cậu cứ ghé chỗ tôi, tôi mời cậu vài ly. 

Nói rồi Minh Hàn rút danh thiếp đưa cho cậu, cậu nhận thật lễ phép 

- Bar “Waiting” sao lại là đang chờ, anh đặt tên cho nó sao, anh đang chờ ai à._cậu chọc_ 

- Ừ Waiting, bị cậu phát hiện rồi…thật ra thì ít ai để ý đến cái tên không ngờ cậu lại.... 

- Anh chờ người yêu hả, hay bị vợ bỏ? 

- Tôi không có vợ. 

- Vậy đích thị là người yêu rồi, người ta đi đâu à. 

- Tôi không có người yêu, tôi đang chờ tình yêu._anh nói như đang nói đùa_ 

- Lạ nha, công tử như anh mà phải chờ tình yêu sao? 

- Ừ cái tương tự thì nhiều nhưng cái gọi là tình yêu thực sự thì thật khó, có khi con người ta phải chờ cả đời ấy chứ. 

- Anh triết lý hay quá. 

- Thôi đừng hỏi tôi, cậu có người yêu chưa?...cậu bao nhiêu tuổi rồi? 

- Hai mươi hai, chưa ai chịu yêu cả._cậu nói mà cả bộ cơ mặt cứ sượng cứng, may mà không bị Minh 
Hàn nhìn thấy_. 

- Anh ngồi đây à?_Vũ phong bất ngờ bước vào hỏi,_ 

- À, hai đứa xong rồi à, vậy anh về thôi. 

- Không cần vội đâu, nó đi mất tiêu quên cả anh rồi, một lát em sẽ gọi xe đưa anh về.

Chiếc Nhẫn Đi LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ