Không phải lúc nào Joohyun cũng nhốt mình trong nhà. Vì nhà cả hai đối diện nhau nên Seungwan thường chú ý đến nhà Joohyun. Cô bắt đầu nhận ra một vài thói quen của Joohyun.
Kể từ sau khi đến nhà bác Kim lấy thực phẩm tích trữ đến nay đã hơn bốn ngày rồi. Joohyun vẫn chưa ra khỏi nhà lần nào. Cô ấy dậy rất sớm. Đúng giờ sẽ thức dậy. Seungwan tự hỏi cô ấy dậy sớm thế để làm gì.
Phòng Joohyun ở tầng trệt, từ bên ngoài nhìn qua cửa sổ có thể thấy một chiếc tivi 25 inch đời cũ đặt trên kệ bàn dài. Thỉnh thoảng Joohyun sẽ bật tivi, bất kỳ một kênh nào được bật lên thì nó sẽ phát đến tận lúc Joohyun tắt đi, cô ấy không chuyển kênh lấy một lần nào. Căn nhà lúc nào cũng tối om, nhưng gần đây, buổi tối Joohyun sẽ bật đèn. Lần trước Seungwan từng nhắc đến. Trước đây cô ấy có thường bật đèn không, bây giờ điều đó có ý nghĩa gì nhỉ?
Ngày nắng, Joohyun sẽ khỏi phòng, cô ấy đi loanh quanh trong sân, mò mẫm nhổ cỏ dại trong mấy chậu hoa. Không biết Joohyun có biết đó là hoa gì không, hay chúng chỉ tồn tại thế thôi. Joohyun sẽ ngồi trên bậc thêm trước cửa một lúc lâu. Cô ấy thường ngồi bất động như thế. Hệt như một chú mèo ngoan ngoãn nằm cuộn mình tắm nắng buổi sáng. Joohyun ngẩng lên, nhìn thẳng về phía mặt trời, không biết cô ấy có cảm nhận được ánh sáng gay gắt ấy chút nào không?
Seungwan lặng lẽ quan sát, càng nhìn cô lại càng bị cuốn vào sự im lặng của cô ấy. Từng hành động từng cử chỉ, không chút nào giống một người sẽ lo lắng mình sẽ phạm sai lầm hay vấp ngã. Cô ấy điềm tĩnh, chậm rãi nhưng lại nhuần nhuyễn và thuần thục. Khác hẳn với Joohyun khi bước ra khỏi hàng rào đó. Cô ấy sẽ lo lắng, hoảng sợ, thận trọng bước từng bước một, chới với tìm kiếm điểm tựa.
Có một cái gì đó đang lớn dần trong Seungwan. Seungwan ngẫm nghĩ rồi nhìn đồng hồ.
Trễ giờ làm!
Thật là...
Joohuyn đã vào nhà từ lúc nào rồi. Vừa ra khỏi nhà, Seungwan bắt gặp một cô bé mặc đồng phục học sinh cấp ba đứng ngó nghiêng trước cổng nhà Joohyun. Ngập ngừng mất một lúc, cô quyết định bước tới gọi cô bé.
"Này bạn học sinh. Em làm gì ở đây thế?"
Cô bé giật mình kêu lên một tiếng. Cô bé ngỡ ngàng khi nhìn thấy Seungwan.
"Nhìn chị lạ quá. Chị mới chuyển đến đây sống sao? Mà chị là cảnh sát ạ? Ở đồn cảnh sát gần đây sao? Sao em chưa gặp chị bao giờ thế?"
Seungwan trố mắt nhìn. Nhóc con này không lẽ là tổ trưởng khu này mà mình không biết hay sao vậy?
"Em là Kim Yerim. Năm cuối cao trung. Em chỉ đến tìm chị Joohyun thôi." Cô bé chủ động giới thiệu trước.
"Tôi là Son Seungwan. Mới chuyển đến được nửa tháng."
"Bảo sao em không biết. Chị đã làm quen với chị Joohyun chưa. Mấy tuần nay em không đến thăm chị ấy được vì bận học quá."
"Em thân với cô ấy sao?"
"Thân chứ ạ!"
Nghe đến đây Seungwan đột nhiên thay đổi cách nhìn. Giọng cũng thân thiện hơn hẳn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Wenrene] | Gió xuân và Cô ấy
FanfictionKhi gió xuân thổi, hoa sẽ nở... ________________ Wenrene fanfic Do not reup!