Liên tục mấy ngày liền trời cứ mưa rỉ rả từ sáng sớm đến tối muộn. Dự báo thời tiết nói là do ảnh hưởng của cơn bão nên có lẽ tình trạng này sẽ còn kéo dài.
Thức ăn dự trữ trong tủ lạnh sắp hết. Nếu cứ mưa mãi thế này thì khó ra ngoài được. Với Joohyun thì chuyện đó khó khăn lắm. Joohyun nghĩ thế trong lúc đang nằm cuộn người trong căn phòng tối om.
Bên ngoài tiếng mưa đập vào cửa sổ, bên trong là tiếng gió ù ù của chiếc quạt máy đã cũ. Trời khá lạnh nhưng Joohyun vẫn bật quạt. Cô thích nghe âm thanh của tiếng quạt máy, chỉ trừ mùa đông lạnh quá thì Joohyun mới dùng đến máy sưởi. Bụi đã phủ đầy cánh quạt mà vẫn chưa được lau chùi. Hồi tháng trước, Yerim vẫn thường hay lui tới, nhưng gần đây cô bé bận thi cuối kỳ nên chẳng ai giúp Joohyun những việc lặt vặt như thế.
Joohyun đã không còn nhìn thấy gì kể từ hơn 3 năm trước, sau một tai nạn. Cô là người duy nhất sống sót, chỉ trong một đêm Joohyun đã mất đi tất cả. Bố mẹ cô đã ra đi sau tai nạn đó, thị lực của cô yếu dần từ dạo ấy. Bác sĩ lạnh lùng bảo rằng sớm thôi cô sẽ không thể nhìn thấy gì nữa.
Nơi Joohyun sống hiện tại là căn nhà cũ của bố mẹ Joohyun đã sống trước khi chuyển lên Seoul. Sau lễ tang, bác cả đã đề nghị cô về cùng sống với gia đình họ nhưng Joohyun đã từ chối. Thời điểm ấy, mắt cô vẫn còn nhìn thấy. Joohyun dành thời gian để chuẩn bị cho một ngày bất chợt nào đó, cô sẽ thức dậy vào buổi sáng nhưng ánh sáng sẽ không bao giờ đến với đôi mắt của cô nữa.
Cô không muốn dựa dẫm vào ai cả. Số tiền bảo hiểm của bố mẹ để lại cùng với tiền bồi thường từ người gây tai nạn đủ để Joohyun sống ổn thoả ở một thị trấn cách xa thành phố thế này. Ngôi nhà có hướng nhìn ra biển, từ cửa sổ tầng hai có thể nhìn thấy bờ kè dọc theo bãi biển. Nhưng sau khi chuyển nhà đến đây không bao lâu, Joohyun đã không còn nhìn thấy biển nữa.
Ở đây rất tốt. Khi mắt Joohyun còn nhìn rõ, cô đã tranh thủ nhìn ngó xung quanh. Căn nhà nhỏ có phần hơi cũ kỹ. Căn phòng ở tầng hai là nơi trước đây khi Joohyun còn nhỏ đã ở, sau này đã được chuyển thành phòng chứa đồ, có nhiều thứ linh tinh trong đấy lắm. Bên ngoài được bao bọc bởi hàng rào màu xanh, cỏ cây mọc có hơi lộn xộn, bố mẹ cũng đã bỏ không căn nhà này được hơn năm, sáu năm trời còn gì. Khi không thể nhìn thấy nữa, Joohuyn đã ở căn phòng của bố mẹ trước kia ở tầng một. Joohyun thường tưởng tượng hàng rào màu xanh đó là ranh giới giữa hai thế giới. Một là thế giới của cô, một là thế giới bên ngoài. Thế giới bên trong hàng rào đó chỉ toàn là bóng tối bao phủ, giống như một hành tinh trôi lơ lửng trong dải ngân hà, đơn độc, tăm tối, không có ánh sáng.
Cũng may, thỉnh thoảng sẽ có người lui tới, đứng trước cánh cổng dòm ngó vào thế giới của Joohyun.
Khi cô mới vừa chuyển đến đây, mọi người vẫn thường nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ. Con bé kia chẳng thấy làm việc ở đâu nhỉ? Cô ấy sống một mình sao? Chẳng biết từ đâu đến nữa. Họ thường xì xào bàn tán như thế. Nhưng chẳng một ai bước tới bắt chuyện hoặc hỏi trực tiếp Joohyun cả. Cô quen biết một cô bé đang học trung học tên là Yerim vào một dịp ở thư viện trong trung tâm thị trấn. Cô bé nhiệt tình thăm hỏi lắm, thế nên khi Joohyun mất dần thị lực, chỉ có cô bé là người biết rõ và giúp đỡ Joohyun rất nhiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Wenrene] | Gió xuân và Cô ấy
FanfictionKhi gió xuân thổi, hoa sẽ nở... ________________ Wenrene fanfic Do not reup!