#4 Mời ma

703 102 38
                                    

° Note: ° Tất cả chỉ là giả tưởng, không làm theo hay áp dụng những nội dung trong đoản này ngoài hiện thực ⚠️⚠️

° Sự kiện đều do tác giả viết, nhân vật vô tội- đừng buông lời cay đắng.

___________

Đưa Việt Nam về được đến nhà, thì China cũng thấy đủ mệt, cả cơ thể y thoát sức, quần áo ướt đẫm vì ngấm nước từ Việt Nam. Đến độ này, China mới run rẩy kiểm tra hơi thở của Việt Nam, thì hoá ra là cậu ta vẫn còn sống, có lẽ chỉ là khϊếp quá mới bất tỉnh.

Khiêp, cái dòng dõi Đại Việt này nhịn thở thấy gớm.

China trong đầu một mớ bòng bòng, ngồi xổm xuống cạnh Việt Nam thở hổn hển. Tựa như mất sức, cũng tựa như China vì quá hoảng mà quên thở, đến giờ tựa như bị dìm xuống nước đục, thở không ra hơi.

Tiếng cánh cửa vang lên lục đục, Mặt trận vì nghe thấy tiếng động to lớn đến loạn cào cào mới đi xuống xem xét, Việt Hoà cũng lững thững theo sau. Vừa ngó người ra, đập thẳng vào mắt là Việt Nam đang cả người ướt nhẹp, nằm thẳng cẳng như chết khiến Mặt Trận được một cú dọa cho tim chạy ra ngoài.

- Cái gì đây ? Nó ngã xuống ao à ?

Việt Hoà hờ hững hỏi, đoạn xốc Việt Nam lên thì giật mình vì nhiệt độ lạnh lẽo toả ra từ Việt Nam, lạnh đến độ cứ như cậu ta chết rồi vậy.

Mặt Việt Hoà tái đi, vội vàng kiểm tra tim cùng nhịp thở của Việt Nam. Đến khi chắc chắn cậu em còn sống thì mới thở phào một hơi. Nhưng Việt Hoà trời sinh khó tính, tính nết giống Mặt Trận ở cái nết thù dai. Thế nên dù đã thở phào nhẹ nhõm, thì Việt Hoà vẫn đưa con mắt hờ hững liếc lấy China.

Ý chỉ tội rõ ràng vl.

- Mày làm gì nó ?!

Mặt Trận tức giận túm lấy tay China, những cũng phát hiện y cũng chật và chật vật, cả người ướt đẫm không biết là nước hay là mồ hôi. Giữa thời tiết mùa đông lạnh đến cắt da cắt thịt, vậy mà lòng bàn tay China còn muốn lạnh hơn, lạnh đến mặt y cũng nhợt đi, tựa như vừa trải qua chuyện gì kinh khủng.

Mặt Trận thả tay China ra, lại túm vai y nhè nhẹ đỡ, có lẽ vì China thở dốc nhiều, giống như sắp lên cơn hen suyễn nên Mặt Trận cũng ngại động tay chân nhiều.

- Vào nhà đi...

Việt Hoà mở cửa. China cũng rất muốn vào ấy chứ, giờ đừng nói là về, cái thứ quỷ kia là cái gì y còn chẳng hay, nghĩ lại cái vũng nhày nhụa như da thịt thối rữa kia, China chẳng còn tâm tình thương nhớ nào cái nhà nữa.

China chỉ thấy tiếc cái quạt. Còn nhà ? Đốt mẹ đi cho đỡ tởm.

Chỉ đợi đến khi cảm xúc bình thường lại, China mới bắt đầu suy nghĩ sâu sa. Giờ China mới bắt đầu cảm thấy, cái thứ sinh vật hình người y bắt gặp phải ấy, dù quần áo có chút nhiễm bùn nước cực kỳ tanh tưởi, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là chiếc váy màu xanh nhạt.

Mà...mà khuôn mặt của thứ đó cũng rất giống..

" Phải nói làm sao nhỉ ? "

China suy nghĩ day dứt mãi không nguôi. Y thấy khuôn mặt của sinh vật kia rất giống...rất giống người phụ nữ xuất hiện vào đêm hôm qua.

( USSR X NAZI ) Những gì có trong đầu tôi    Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ