Chap 11

518 38 6
                                    

Cuối cùng, anh của cậu cũng tốt nghiệp rồi nè, anh Peat đang cầm trên tay bó hoa với vương miện cậu chọn kìa. Người yêu ai mà xinh yêu thế vậy ta, nhìn anh thế thôi chứ dễ bệnh vặt lắm á, mỗi lần anh sốt hay đau đầu là cậu lo sốt vó luôn ấy nhưng mà bệnh thì anh lại hay làm nũng, ngoan ơi là ngoan, trông thì dễ thương nhưng cậu xót anh lắm luôn ấy. Mấy đêm học khuya cuối kỳ, anh lại hay bị quầng thâm mắt, da anh thì trắng mà có quầng thâm thì dễ thấy lắm luôn, nhìn y như gấu trúc vậy. Anh còn đùa với cậu :


- Thấy anh giống Panda không, dễ thương ha.

- Ừ dễ thương lắm, nhìn mà em đau lòng luôn đây này. - Cậu nhíu mi nhìn anh, cái người này sao không lo cho bản thân chút nào hết trơn á.

Mỗi lần nói anh thì anh bảo " có Fort chăm cho anh rồi nè, Fort bảo Fort tặng thuốc cho anh, dù anh chả thấy ai tặng thuốc vào ngày sinh nhật cả, Fort còn tặng mặt nạ mắt để anh không có quầng thâm như Panda dù mấy món đó cũng từ tiền anh mà ra", anh còn nói "anh ghi lại hết rồi, sau này sẽ đòi từ vốn lẫn lời ấy nha".


Rồi, cậu đầu hàng, ai biểu anh nói đúng quá làm gì nhỉ, có người chăm hay không anh cũng phải biết tự chăm sóc mình cho tốt chứ, nếu em không ở cạnh anh thì làm sao. Ngoan thì cũng ngoan lắm nhưng lúc bướng thì cũng không ai bằng luôn ấy.


Anh cười xinh xinh rồi còn mang vương miện, hôm qua cậu bắt anh đưa cậu đi chọn quà sinh nhật năm 23 tuổi của anh. Cuối cùng, cậu cũng dự được lễ tốt nghiệp của người yêu mình dù tiếc là không thể chụp hình cùng anh. Anh Peat của cậu bắt đầu bước vào chương mới của cuộc đời rồi nhé, cậu biết anh trải qua rất nhiều thứ, đôi khi còn hoài nghi năng lực bản thân mình nữa, anh Peat của cậu giỏi lắm chỉ là hơi thiếu chút may mắn thôi, không sao mà, anh đã làm cố hết sức rồi, không ai có thể hiểu được sự nỗ lực của anh qua cậu hết. Cậu đứng bước lại trước mặt anh rồi nói :


- Chúc mừng tốt nghiệp, anh Peat của em!


Anh cười tít mắt nhìn cậu nhưng trong mắt anh cũng đầy tiếc nuối, cảm giác chỉ có thể nhìn nhưng không thể lưu giữ là thứ cảm giác rất mông lung, chạm được nhưng lại không bắt được.


- Cảm ơn em. - Anh mấp máy môi cũng đủ để cậu hiểu điều anh muốn nói. Cảm ơn vì đã bên cạnh anh, cảm ơn vì đã chăm sóc anh, cảm ơn vì đã an ủi anh và cảm ơn vì đã yêu anh.

Noeul cũng bay về để chúc mừng ngày tốt nghiệp của anh, sau bao năm, nay nhìn nó như idol Hàn Quốc chính hiệu vậy đó, từ style ăn mặc đến phong thái, đúng kiểu thu hút mọi ánh nhìn, duy nhất chỉ có cái không khác hồi xưa chính là nó vẫn nói nhiều và rất ồn ào, "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". "Anh đẹp trai" Noeul vừa xuất hiện, mọi thứ đều bị lu mờ nhưng ảnh cầm bó hoa thì bó hoa của ảnh lu mờ ảnh luôn.


- Peattttttt! Tao về rồi đây. - Noeul cầm bó hoa hồng to đùng bước tới, cậu giật mình luôn, nếu ai không biết thì chắc nghĩ này là đi cầu hôn chứ không thể nào đi chúc mừng tốt nghiệp một cách khoa trương như vậy.


Anh nhìn bó hoa bự chảng đưa trước mặt mình mà cười khổ, không ấy giờ anh không nhận bạn thân có được không ta, ở trường anh đã đủ nổi bật rồi, giờ sự xuất hiện của bạn thân khiến anh chiếm spotlight buổi tốt nghiệp luôn.

[ FortPeat ] Hãy để em được bên anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ