# 19

320 35 0
                                    

Author: Meimei

" Oa! Michi-chan  giỏi quá, biết làm bánh kem lun nè"

" Nếu muốn tớ có thể dạy cậu làm"

" Thật sao??? Tuyệt quá đi Michi~ Tớ yêu cậu chết mất"

" Haha! Tớ cũng quý Emma-chan lắm"

' Không phải quý mà là yêu đồ ngốc! '

Hai cục bông vàng vàng bé xíu tựa gà con đang loay hoay dưới bếp học làm bánh. Michi ra dáng gà anh chỉ dạy tận tình cho cô gà em bé bỏng Emma. Như thân thiết đã lâu, Emma vui lắm, thiên thần nhỏ của cô đã chịu mở lòng với cô rồi. Cô bé muốn tận dụng khoảng thời gian này để ở cạnh em thật lâu, gần gũi với em hơn, để em dựa dẫm thì càng tốt! Emma rất muốn trở thành người quan trọng của Michi, nhưng bấy nay em toàn lóc nhóc theo đuôi anh trai Shinichiro của cô làm cô buồn tủi lắm. Giờ có thời gian riêng với em thế này, ngu gì mà không tận dụng cơ hội.

" Chỗ đó Emma phải đánh thật đều, nhớ nhẹ tay thôi để bánh làm không bị rỗ "

" Được được! Nghe Michi hết~!"

' Emma dễ thương thật đó '

Takemichi quyết định làm bánh kem là để dỗ ngọt Shinichiro, do hôm qua anh vừa bị crush phũ. Thấy cũng tội mà thôi không kệ được, em mới dậy sớm đi mua nguyên liệu làm bánh để bắt tay vào việc. Không ngờ Emma cũng có hứng thú với nó nên em để cô bé cùng làm, sẵn tiện dạy cho Emma cách làm bánh. Emma rất có năng khiếu nội trợ nên học khá nhanh, em rất vui vì điều này.

" Sau này sinh nhật Emma, Michi làm bánh kem cho Emma nha!"

" Tất nhiên là được"

" Sao Michi lại dễ cưng vậy kà~~~"

Vừa nói vừa ôm chầm lấy em, Emma cố tận hưởng xúc cảm mềm mại bồng bềnh mái tóc. Người của Michi luôn toả ra hương mát lạnh của bạc hà hơi phảng phất linh lan, ngọt ngào mà thanh mát làm người ta mê muội, tâm trí chỉ đặt vào em.

" Được rồi, để Michi lấy bánh ra lò nhé, chúng ta cùng nếm thử"

" Ưm!!"

Xem ánh mắt hào hứng của Emma, môi em không nhịn được mà cong lên một đường trăng khuyết. Nào có dáng vẻ cứng ngắt thường ngày, em hoàn toàn trở lại là một đứa bé đáng yêu vui vẻ. Ngơ ngác biểu cảm, đôi khi Emma không tài nào đoán được cảm xúc của em, gần như là tất cả. Khi em vui, ánh mắt lại yên ả như ánh thuỷ chiều tà, khi buồn, môi lại treo lên như không như có một nụ cười. Cảm xúc thật sự của em, cô bé chỉ mới chứng kiến vào mấy ngày trở lại đây. 

' Cảm ơn Shin-nii đã tìm lại dương quang cho thiên thần bé nhỏ của em'

'Shhh!!'

' Bị phỏng rồi...'

Nuốt lại cơn đau, em cố nặn ra biểu cảm tự nhiên nhất đối diện với Emma. Như một thói quen, một bông cẩm tú cầu lại nở trên môi em,  thầm kín mà che dấu nỗi đau. 

Trái tim cô bé như thõng xuống một nhịp, cảm giác nặng nề đè nơi lồng ngực, rất đau đớn. 

" Michi-chan sao thế? "

[ Alltake/ TR] Chỉ cần emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ