Author: Meimei
Ngồi gục xuống nơi sàn nhà buốt giá, người mẹ ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc mang theo cả một nỗi day dứt, một nỗi đau sâu thẳm như con dao cứa vào tim người nghe. Tiếng khóc bao trùm là niềm đau đớn khi dứt lòng chia xa đứa con mà mình yêu thương, là sự da diết khắc khoải nhớ lại những kí ức hạnh phúc bên con. Người ta thường nói, trước khi chia xa một người, kỉ niệm cùng với người ấy sẽ ùa về trong tâm trí, ghim sâu nơi trái tim để cô đọng lại dáng hình người ấy. Và cuối cùng chỉ còn lại kẻ cô đơn trông ngóng bóng dáng của một người không bao giờ gặp lại. Nước mắt cô giàn giụa, bà không thể kiểm soát lại cảm xúc, không thể ngăn lại nước mắt cùng nỗi đau đang dày vò tâm can bà. Bà uất ức mà oán hận số phận trêu ngươi, không thể để kiếp này bà có được hạnh phúc bên người thân, là lựa chọn của bà đã sai ngay từ ban đầu hay đây là một lời nguyền truyền kiếp.
Bà quỳ lại nơi có ánh sáng chiếu rọi qua ô cửa sổ nhỏ hẹp, tay chắp lên cầu nguyện, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên gò má gầy guộc, bà thành khẩn một điều gì đó mà chính bà cũng không hề mong muốn. Là mong ước Takemichi được hạnh phúc dù cái giá phải trả chính là thời khắc bà được ở bên đứa trẻ. Dáng hình bà nơi không gian tăm tối chỉ có lấy một tia sáng, bà tựa như một thiên thần mang đôi cánh chuẩn bị từ biệt chốn trần thế đầy nghiệt ngã, một thiên sứ bị đày đoạ bởi vô ngàn nỗi đau. Một dáng hình yếu đuối mỏng manh nhưng lại vô cùng cứng cỏi, như một bức tượng vững chãi đã chai lì với tạo hoá và bão tố.
.
.
Một nhóm người đột ngột tiến vào, trên người mặc vest đen, toả ra khí thế nguy hiểm khiến người ta chỉ biết né tránh. Đi theo sau còn có ông Hanagaki, hắn dường như đang rất vui vẻ " Haha.... với số tiền này chắc chắn ta sẽ....."
Bà chỉ đứng đó, không chút động đậy, mắt căm căm nhìn về hướng mấy người kia. Tay buông thõng như bà đang chuẩn bị cho thứ sắp ập tới, không chút sợ hãi như biết trước sắp xảy ra chuyện gì.
- Là- là cô ta! Trông có hơi gầy nhưng nếu chăm chút thì sẽ trở thành một mĩ nhân đấy! Là hàng hiếm đó, mấy người trả cái giá tương xứng đi!_ Ông Hanagaki
Ông ta vậy mà lại vô tâm mời chào người khác rồi bán đi vợ của mình. Kết tóc se duyên sống trọn kiếp, ấy vậy mà lại bị lòng tham vô tận của ông ta cắt đứt. Bà khẽ mỉm cười đầy chua chát, một cuộc tình 15 năm của bà cứ vậy mà kết thúc. Hỏi bà có hối tiếc không, đương nhiên bà không dám khẳng định. Người mà bà từng dùng cả thanh xuân để theo đuổi, giao trọn con tim cho người ấy sao có thể nói dứt là dứt? Bà tự trách bản thân quá yếu đuối, yếu đuối đến vô tâm vô phế. Ngay cả Michi của bà, bà cũng không bảo vệ được, chỉ có thể vô lực dùng hết lí trí của bản thân mà ngăn cản. Nhưng đứng trước lòng tham không đáy, tình yêu sao có thể chạm tới tận cùng, lại càng không thể lấp đầy. Cuối cùng cười giểu bản thân tự chọn cho mình một con đường không có đường lui, coi như kiếp này là đoạ kiếp của bà.
- Hừm... cũng được đó. Không tồi. Người đâu! Bắt cô ta lại đây!!
Một vài tên đi tới hòng bắt trói bà. Bà vẫn không chút phản kháng mặc kệ bị người ta mang đi. Hai tên xách tay bà đến chỗ tên cầm đầu, hắn túm tóc bà giật mạnh ra sau để ngắm nghía gương mặt "món hàng" mình đã mua. Tay đưa lên cằm bà, hắn xoa xoa vài cái rồi nhẹ nhàng lướt trên đừng đường nét khuông mặt, sống mũi, gò má,... rồi lướt tới đôi môi đang mím chặt của bà mà ghìm tay. Bà khẽ rít lên, ánh mắt đe doạ nhìn lên tên thủ lĩnh, dù cả người bà đang run rẩy chịu đựng thì đôi mắt màu lục bảo vẫn sáng quắc một tia kiên định. Tên đó khẽ nhếch môi rồi cười lớn, đàn em xung quanh vô cùng khó hiểu, đến cả ông Hanagaki cũng phải bồn chồn khi nghe tiếng cười ghê rợn đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Alltake/ TR] Chỉ cần em
Fiksi PenggemarTakemichi từ nhỏ đã có một quá khứ bất hạnh, bị bóng tối nhấn chìm cả về linh hồn và thể xác. Nhưng rồi một ngày nọ, Shinichiro, Mikey và những người bạn của cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời em. Liệu nó có thể xua tan đi bóng tối trong em không?