34

400 39 0
                                    

Mọi người vừa nghe thấy đều vô thức quay đầu nhìn sang nơi phát ra giọng nói. Thấy mọi người nhìn sang, cô gái vừa gọi e thẹn vuốt nhẹ mái tóc, nhỏ giọng hỏi: “Anh Thụy Bằng , sao điện thoại anh em gọi không được?”

Ngao Thụy Bằng gương mặt lạnh nhạt nhìn sang: “Tiếu tiểu thư, hình như tôi và cô cũng không thân lắm thì phải?”

Tiếu San đưa ánh mắt ngây thơ đầy ánh nước có vẻ uỷ khuất nhìn sang bọn họ: “Anh Thụy Bằng , em chỉ muốn tìm anh chơi thôi mà. Không phải lúc trước anh hứa rồi sao?”

Nhìn một màn này, nhóm người Chu An cũng hiểu đây là chuyện gì.

Hạ Vũ nhìn Tiếu San trước mặt, lại nhìn Lý Hoành Nghị và Ngao Thụy Bằng vẫn ung dung đứng bên cạnh, ánh mắt hơi loé lên một cái, cậu ta cụp mắt nhàn nhạt nói với hai người:

“Chuyện riêng của cậu, tôi đi trước.”

Ngao Thụy Bằng nhìn Hạ Vũ cười cười: “Được. Tạm biệt.”

Mọi người thấy Hạ Vũ rời đi, cũng bắt đầu chào tạm biệt, ai về kí túc xá người đó.

Chu An nhìn đến Lý Hoành Nghị vẫn đứng bên cạnh Ngao Thụy Bằng liền tốt bụng hỏi: “Hoành Nghị , đi về kí túc xá cùng tớ không?”

Lý Hoành Nghị lắc đầu: “Không, cậu đi trước đi.”

Chu An nhìn Ngao Thụy Bằng, lại nhìn Tiếu San: “Nhưng….”

Không để Chu An nói hết, Tư Kiệt đã chạy lại kéo cậu ta đi,  “An, đừng lo chuyện người khác. Đi mau, tôi muốn uống trà sữa.”

Chu An bị Tư Kiệt kéo đi liền quên mất nói gì với Lý Hoành Nghị , nghe thấy Tư Kiệt nói thèm trà sữa liền nói: “Mới ăn no lại muốn uống trà sữa, béo chết cậu.”

“Cậu chê tôi sao?”

Chu An cười đến vui vẻ: “Không chê, để tớ đi mua cho cậu.”

“Cùng đi. ”

Tiếng của hai người dần xa, Ngao Thụy Bằng mới nhìn sang Tiếu San: “Tiếu tiểu thư, tìm tôi có việc?”

Tiếu San đưa ánh mắt nhìn sang Lý Hoành Nghị  , ám chỉ ở đây có người ngoài. Nhưng Lý Hoành Nghị không nhìn cô ta, cậu chăm chú nhìn vào điện thoại của mình, giống như hết thảy cậu đứng đây cùng hoàn cảnh xung quanh đều không có liên quan nhau.

Thấy ánh mắt của Tiếu San, Ngao Thụy Bằng cười khẽ, đưa tay ôm vai của Lý Hoành Nghị  kéo lại gần mình, mà Lý Hoành Nghị cũng tuỳ ý anh không phản kháng lại, Ngao Thụy Bằng nhìn sang Tiếu San nói:

“À, Tiếu tiểu thư có gì cứ nói thẳng, tôi không có gì phải giấu cậu ấy.”

Tiếu San nhìn hành vi thân mật của hai người, cô cắn môi, uỷ khuất nói: “Anh Thụy Bằng , em nhớ anh, từ lúc về nước đến giờ anh không đến tìm em chơi. Ba mẹ nói nếu rảnh anh đến nhà em ăn cơm, dù sao hai ta cũng nên qua lại nhiều hơn.”

Nghe Tiếu San nói nhớ, Lý Hoành Nghị ngẩng đầu lên nhìn cô. Tuy cậu không nói, nhưng ánh mắt hoàn toàn nói rõ hiện tại cậu rất không vui.

Ngao Thụy Bằng nghe Tiếu San nói hết câu, anh liền lạnh lùng nói: “Tiếu tiểu thư, không phải mẹ tôi đã nói rõ với cô rồi sao? Gia đình tôi không có khái niệm liên hôn gia tộc.”

Bằng Nghị || Nghe nói em thích anh ? Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ