Chương II - Nhớ

102 12 2
                                    

Rồi cái nắng hạ cũng qua, nó nhường chỗ cho những cơn mưa rào xối xả, nhanh chóng, đến với làng Thương.

Những vụ lúa tươi tốt vươn mình trong cái nắng chói chang giờ như được tắm trong những giọt mưa mùa hạ. Hạ về mang theo niềm thương nhớ của Vy Thanh, lòng anh nghĩ về có cái nắng nhè nhẹ lúc giao mùa, con sông làng Thương mềm mại trôi, vắng bóng những con đò, không còn sự tấp nập, đông đúc của những thương nhân chăm chỉ, cần cù nữa.

Chàng thiếu gia làng Thương cũng chẳng còn ghé thăm Thanh từ dạo hôm ấy, phải chăng em đã nhận ra được tình Thanh? Nhưng rồi, anh cũng nhanh chóng phủ nhận đi những suy nghĩ trong mình, anh tin chắc rằng bản thân đã giữ kín tình trong lòng khi đứng trước em.

Thanh lặng im, buông mình ngắm nhìn con nước đang trôi như những cơn sóng nhè nhẹ cuốn lấy cả tình anh.

Thực ra, hoa nở là đẹp rồi, đâu có nhất thiết phải biết nó thuộc về ai.

Giai nhân trong nhà họ Trần cũng thắc mắc, cậu Hiếu cứ nằm lì trong buồng, kêu cách mấy cũng không chịu ra. Giá như, dưới cái nắng hạ đẹp, dịu dàng như thế này có thể nghe thấy tiếng của cậu vui cười, hỏi thăm từng người thì tốt biết mấy.

Hiếu chẳng sung sướng gì khi cứ nằm trong buồng, suốt ngày chỉ biết lăn qua lăn lại, lâu lâu lại suy nghĩ về Vy Thanh. Muốn nói cho anh về tình mình ra sao, nhưng lại sợ anh e ngại mà từ chối. Trong một khoảnh khắc nào đó, khi Hiếu nhìn vào mắt mẹ, cậu đau xót đến tận xương tận tủy. Dù cho Thanh có nhận lời, thì chắc gì người ta với cậu đã có thể vượt qua định kiến của xã hội mà đến với nhau.

Lòng Hiếu rối bời, như đống rơm cháy ngoài đầu làng. Mùi khói tràn vào từng con ngõ khắp xóm, xộc thẳng vào những đôi mắt nhỏ tròn xoe của đám nhóc tò mò, cay xè. Cổ họng của cậu đắng nghét, chẳng biết là do nghĩ tới vị khói, hay là nghĩ về anh. Nhìn cái hạ cháy trước mắt, Hiếu đã muốn đốt cả cái tình mình vào mùa hạ, nhưng hạ không nhận, vì thế tình vẫn còn cháy trong tim.

Cái hạ vô tình cứ thế quên đi cái nhớ thương của hai kẻ si tình, nó rời xa làng Thương, nhường chỗ cho thu về. Mùa thu, tiết trời thay đổi, lá úa run rẩy tiếc nuối khi sắp lìa cành, ấy vậy mà hình như cái lạnh về vẫn không thể ngăn cản được tình yêu giữa những người làng Thương dành cho nhau.

"Cậu Hai ơi, cậu Thanh tới tìm có việc ạ." Con Hà hớt hải chạy tới buồng cậu, nó la í ới, giọng như tới quãng tám, nói lớn cho cả xóm cùng nghe.

Nghe hai tiếng "cậu Thanh", Minh Hiếu liền lật đật ngồi dậy.

"Mày chắc không? Đừng có xài anh Thanh ra dụ tao nha mày."

"Trời ơi, sống với cậu từ đó giờ, cậu có thấy con nói xạo với cậu lần nào chưa?"

"Rồi mày, đợt hồi nhỏ tao đi vệ sinh buổi tối, mày bỏ tao ở đó luôn." Hiếu la theo nó, con Hà đứng ngoài cửa nhục đến nỗi muốn chui xuống đất.

"Cậu không ra thì cậu Thanh về, tới lúc đó cậu đừng có trách con nha." Hà nó quay đi, bỏ lại cho Hiếu một khoảng lặng.

Nhỏ đi ra đằng trước nhà, nhìn Vy Thanh đứng chờ nãy giờ mà nó không khỏi thấy có lỗi. Nhỏ chạy lại chỗ Thanh, nói cho anh nghe.

HieuCris | Mây Đi Hạ BuồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ