Chương 46 - 50

943 44 0
                                    


Chương 46: Quy định của đế quốc

Ý của hắn chính là, dù Hạ Mễ Chúc có đạt loại tốt sau khi tốt nghiệp thì cũng không thể vào quân đội.

Hạ Mễ Chúc hoảng hốt ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với Mạc Thanh.

"Lộ tướng nói không sai. Đế quốc thật sự là có quy định này. Là sau khi cuộc chiến với Hạ quốc kết thúc, do chính Lộ tướng đề lên cho bệ hạ phê chuẩn."

Là một bác sĩ bệnh viện quân đội, Mạc Thanh đương nhiên biết chuyện này.

Hạ Mễ Chúc không ngờ lại có chuyện như vậy, cậu luống cuống rồi. Nếu không phải quy định này đã có từ lâu, cậu còn sẽ cho rằng Lộ Nguyên Hầu là nhầm vào cậu. Dù sao quy định cũng là hắn đưa ra mấy năm trước...

"Thể chất của a Chúc không phải bẩm sinh, là sau này cuộc sống dẫn tới thiếu hụt, có thể dưỡng."
Mạc Thanh an ủi Hạ Mễ Chúc.

"Dưỡng tốt trước đi."

Nếu dưỡng vẫn không tốt, dù Hạ Mễ Chúc có là phu nhân nhà hắn, Lộ Nguyên Hầu cũng sẽ không mở cửa sau cho cậu lần thứ hai. Chưa nói hắn vốn không muốn cậu đi theo con đường này.

...

Hạ Mễ Chúc muốn nói lại thôi lén lút nhìn người bên cạnh. Từ lúc từ bệnh viện đi ra Lộ Nguyên Hầu đã không nói gì, biểu hiện trên mặt không có biến hóa. Hắn thế này, Hạ Mễ Chúc có chút sợ.

"Tại sao biết có đứa nhỏ lại không bỏ nó đi?"

Hạ Mễ Chúc bị lời đột ngột này làm cho giật mình, chấn động quay đầu nhìn hắn.

Lộ Nguyên Hầu cũng ngừng lại nhìn cậu, ánh mắt kia như xoáy sâu vào lòng Hạ Mễ Chúc, đợi cậu trả lời. Hạ Mễ Chúc cùng hắn đối diện mấy giây thì rũ mắt xuống.

"Nó không có tội..."

Lộ Nguyên Hầu vẫn không nói gì nhìn cậu. Hắn tuy không phải người máu lạnh vô tình, nhưng đáp án này không thuyết phục được hắn.

Lông mi cậu run lên, cuối cùng nhắm mắt lại.

"Em... Không có người thân..."

Có mà như không có...

"Nó là người thân của em..."

Hạ Mễ Chúc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Nó còn có thể cho em một người thân nữa."

Nó là cây cầu gắn kết cậu cùng một người khác, cho cậu một bến đỗ khác.

"Lỡ em không thể sinh được nó ra..."

"Thì em cũng không cần sống nữa."

Không cần chịu khổ nữa.

"Việc đầu tiên mà một quân nhân phải chấp hành trước khi lên chiến trường là phải có ý chí nhất định phải trở về."

Lộ Nguyên Hầu hạ thấp giọng nói.

"Lúc đó khác, giờ cũng khác rồi. Đã sinh nó ra, em sẽ phụ trách tương lai tốt đẹp của nó."

Cũng phải chiếu cố cảm thụ của nó, không để nó chưa trưởng thành đã phải chịu nổi đau mất người thân.

Lộ Nguyên Hầu không nói gì, chỉ nhìn Hạ Mễ Chúc.

Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ