8

486 51 5
                                    

Cất vội chiếc điện thoại vào túi, bước ra khỏi quán cà phê, chạy thật nhanh về nhà. Hiếu không muốn người nó thương phải chờ quá lâu.

Nếu nói nó không bất ngờ trước lời nói của anh là nói dối, nhưng nói nó không vui lại càng sai. Anh làm sao biết được thằng nhóc này vui đến mức nào khi anh vừa dứt lời.

Dù nó biết chỉ tại người ta say nên mới nói nhớ nó. Và có lẽ cũng chỉ lúc say, lúc mơ hồ nhất người ta mới nhớ tới Minh Hiếu này.

Bước dần về phía căn phòng mang dãy số 2928 kia, Hiếu thấy ánh dương của đời mình. Anh đang ngồi co ro một gốc trước cửa chỉ với vỏn vẹn một bộ đồ hoàn chỉnh, thậm chỉ anh còn chẳng mang giày. Thân thể anh đang run lên từng nhịp, mắt anh vẫn nhắm nghiền lại, không hề hay biết chuyện gì.

Làm sao mà Minh Hiếu này không đau, không sót khi thấy người thương lạnh tới mức cơ thể không ngừng run lên đây?

Bước chân ngày một nhanh, Hiếu ngồi xuống, cố lay người bên cạnh tỉnh dậy.

"Anh Huy, anh không sao chứ?"

Giọng nói và hành động càng gấp gáp hơn khi mà người ta cứ ngồi đó, không một hồi âm.

"A-anh à đừng làm em sợ mà.."

Ôm chặt người ta trong lòng, mí mắt đã sớm lay động. Những suy nghĩ tiêu cực không ngừng chạy đi chạy lại trong đầu nó. Hiếu sợ nếu người ta mà có mệnh hệ gì chắc nó không sống nổi mất.

Đoạn, áo nó như đang lệch xuống, dường như có người đang bấu víu vào mà kéo đi từng hồi. Tay Hiếu nới lỏng, thả người trong lòng ra. Nhìn thật kĩ gương mặt phía trước. Vui đến phát khóc khi biết người ta không sao.

"Sao anh lại không vào nhà, sao anh không điện cho em, có phải vì em đã để anh phải đợi quá lâu không?"

"Nhưng anh không biết mật khẩu nhà em."

Giọng nó bỗng bị lời nói của anh làm im bặt lại.

Phải rồi, làm sao người ta biết được mật khẩu nhà nó chứ. Làm sao mà Minh Hiếu này nói cho anh biết rằng mật khẩu chính là sinh nhật anh đây.

Tay Hiếu không buông hẳn anh ra, chỉ là cách xa một chút, nó vẫn còn đang nắm chặt lấy vành áo của anh, không muốn rời.

"Hiếu à, em khóc sao?"

Vuốt nhẹ lên khuôn mặt, lau đi hàng sương còn động lại trên mắt, anh hỏi.

"Có phải vì anh làm em lo lắng không?"

Hiếu cúi gầm mặt xuống, lắc đầu. Gài lại cúc áo cho anh, gói gọn bao tâm tư vào trong. Hiếu không muốn anh thấy chàng rapper ngày nào, giờ đây lại yếu đuối đến mức khóc nhè trước mặt người thương.

Anh sẽ lại tự trách bản thân mình mất.

Phủi đi nỗi sầu, đứng bật dậy, nở một nụ cười thật tươi, xòe đôi bàn tay to lớn kia ra, Hiếu nói.

"Anh à, vào nhà thôi."

"Ngoài này không tốt đâu, anh sẽ bị cảm đó, Minh Hiếu sẽ lo lắm."

Chỉ đơn giản là một câu nói vu vơ. Vế đầu là cớ, vế hai là giả, vế ba là thật.

"Được thôi."

hieuhuy | đơn phươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ