Với lấy chiếc balo đeo lên vai, nắm thật chặt chiếc vali nặng trĩu, Thành Dương kéo nó từng bước lê thê về nhà.
Anh vừa đặt chân xuống nền đất sau hơn 2 tiếng vật vã trên xe, có lẽ không quá tệ nhưng điều đó khiến chàng ca sĩ này cảm thấy có chút ngột ngạt.
Rảo bước trên con đường mòn nhỏ, dẫn lối vào căn nhà sàn cũ kĩ xa tít đằng kia, lòng anh dâng lên nỗi nhớ nhung không thể tả. Căn nhà ngày ấy, có bóng dáng người bà mà anh yêu nhất. Giờ chỉ còn là hư vô.
Anh không về nhà mẹ vì anh cần một nơi yên ả mang lại cho bản thân mình cảm giác thanh bình, tránh đi những vướng bận ngoài kia. Và trên tất cả anh không muốn mẹ thấy cảnh đứa con trai mình lại thức khuya, để rồi gục xuống ngay trên bàn làm việc.
Chỉ một chút nữa thôi, Thành Dương sẽ lại được tự chìm vào nỗi buồn của riêng mình mà không sợ ảnh hưởng đến ai. Sẽ chẳng một ai thấy và biết chàng nghệ sĩ này với dáng vẻ yếu đuối nhất. Kể cả đứa nhỏ kia.
Anh không biết tại sao Minh Hiếu lại dành cho anh nhiều sự quan tâm như vậy. Nhưng có lẽ là đối với ai, thằng bé cũng làm thế.
Chắc chắn là vậy rồi.
Đó là lí do duy nhất mà anh có thể nghĩ để tự an ủi bản thân mình. Vì dường như, ánh mắt đó không biết nói dối. Chưa bao giờ, anh lại nghĩ rằng sẽ có người khóc đến khóe mắt đỏ hoe vì anh. Lại sẵn sàng làm mọi thứ vì anh, không một lí do.
Và chỉ mới đây thôi, có một đứa bé đã nằm gọn trong vòng tay anh, thút thít những tiếng thật nhỏ vì không muốn anh rời xa nó. Nó đã bấu chặt lấy vạt áo anh rất lâu, không muốn rời. Điều đó làm Thành Dương dao động, cảm thấy quý đứa em đó nhiều hơn. Nhưng anh mong thứ cảm xúc mà Hiếu dành cho anh sẽ không đi quá xa.
Trước lúc đi nó đã dặn dò anh rất nhiều. Phải ăn uống thật đầy đủ, đừng làm việc quá sức, phải ngủ đủ giấc và nhất định phải giữ liên lạc với nó. Vì nếu không, Hiếu sẽ lo lắm.
Tất nhiên, Thành Dương này đã đủ trưởng thành để tự lo cho bản thân mình. Nhưng đâu đó trong tâm hồn anh, có một người sẵn sàng ngồi đó, chờ ngày anh rũ bỏ được hết màu đen trên người mình để còn thể thoải mái tươi cười như trước kia cũng là một điều gì đó an ủi tâm trí anh, khiến chàng trai này muốn làm rõ vụ này thật nhanh. Sau đó chạy về nói với đứa nhóc kia rằng anh làm được rồi.
Cứ ngỡ không ai biết chuyện và anh phải cô độc giải quyết mớ lộn xộn này với sự trợ giúp của người trợ lý ở phương xa. Chỉ hai người thôi. Nhưng chắc có lẽ người bạn đồng hành cùng anh hơn ngần ấy năm trời lại chẳng nghĩ như vậy.
"Mẹ!"
Đứng trước căn nhà gỗ xa xăm kia là bóng người phụ nữ đã sinh ra anh, người đàn bà mà Thành Dương lo lắng nhất khi rời đi mà không nói một lời.
Bỏ hẳn chiếc vali nặng trịch kia, như một đứa trẻ đã lâu lắm không gặp lại mẹ, anh lao tới ôm chằm lấy bà.
Phủi phủi tấm lưng gầy gò kia, anh hỏi.
"Mẹ à, sao mẹ lại ở đây?"
Mẹ anh cười hiền hậu, vuốt lấy gương mặt đã xanh xao mấy phần của con trai, bà cất giọng.
BẠN ĐANG ĐỌC
hieuhuy | đơn phương
FanficTừ đầu, thứ tình cảm ấy, đáng ra không nên ươm mầm trong trái tim em. Từ đầu, con người ấy , đáng ra không nên gặp.