10

392 40 8
                                    

Anh ơi..có thể hát cho em nghe không?

Một chút thôi, về chuyện tình đôi mình.

Mở nhẹ cánh cửa của quán cà phê, cậu trai nhỏ mang theo tâm tư rối bời rảo bước về nhà.

Bước chân dừng ở trước cửa căn hộ thật lâu, Hiếu nặn một nụ cười thật tươi, với lấy tay nắm cửa mở ra, nó bước vào.

Nhìn bóng người kia vẫn đang ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa, ánh mắt hướng lên tivi đang chiếu những đoạn nhạc du dương của ngày thu, lòng nó lại như trút được một phần nào nỗi lo, cảm thấy an tâm đến lạ.

"Anh à, Minh Hiếu về rồi đây."

"Ừm, mừng em về."

Đặt thức ăn lên bàn, đi vội vào bếp, rót hai ly cà phê ra hai chiếc tách nhỏ. Bưng ra cho người thương.

"Bé con của anh giỏi quá ha."

Bước chân đang đi bỗng khựng lại, nhìn anh thật lâu, bờ má phớt hồng, lòng vui như nở hoa. Ít ra vào những lúc như này, một lời khen của anh đã đủ khiến thằng nhỏ này hạnh phúc đến nhường nào.

Đặt tách cà phê lên bàn, kèm một đĩa thức ăn nóng hổi trước mặt anh. Hiếu ngồi cạnh, cười thật tươi đáp lại.

"Bé con của anh luôn giỏi mà."

Người con trai ngồi cạnh nó bật cười thành tiếng, lộ ra cái răng khểnh làm bao cô điêu đứng. Cũng làm Minh Hiếu này say mê mà đem lòng thương nhớ bao đêm.

"Được rồi, ăn sáng nào."

Ngoảnh mặt đi hướng khác, nhìn lên chiếc đồng hồ đang chạy từng bước chậm chạp kia. Nó thật sự chỉ muốn thời gian dừng mãi ở khoảnh khắc này.

Mãi mãi lãng quên đi hai con người bé nhỏ vẫn đang vì cuộc sống mà bỏ quên cả niềm vui.

Bỏ quên đi đứa nhỏ hằng đêm vẫn miên man mơ tưởng về những viễn cảnh không có thật. Để rồi, khi giật mình tỉnh dậy lại đờ đẫn như kẻ trên mây, chỉ dám nói ra tâm tình trong lúc mơ hồ nhất.

"Hiếu!"

Thật tình, Minh Hiếu lại vì mớ suy nghĩ vu vơ mà làm người thương chạnh lòng.

"Dạ! H-hiếu xin lỗi anh, chỉ tại dạo này em không biết bị gì nhưng lại hay suy nghĩ linh tinh. Có phải em làm anh thấy khó chịu không? "

Giọng nó cứ ươn ướt, mè nheo như mấy con mèo cụp tai nhận sai. Làm người lớn hơn cũng khó xử dữ lắm.

"Anh không phải nói về chuyện đó."

"Chỉ là..."

Hiếu ngồi đó, hướng mắt về gương mặt khó xử kia. Dường như anh đã phải đắn đo rất nhiều trước khi cất tiếng. Và có lẽ điều đó là một điều gì đó khó nói đến mức khiến ánh dương của nó ngập ngừng đến vậy.

"A-anh có thể ở lại nhà em vài hôm không?"

"Em cũng biết đó, chắc giờ nhà anh đã chặt kín cánh nhà báo rồi."

"Chỉ vài hôm thôi, anh hứa chỉ vài hôm thôi anh sẽ về quê vì.. hiện tại anh chưa muốn cha mẹ biết. "

Anh nói một cách liên tục, mắt chẳng dám nhìn thẳng mắt nó, hai tay bấu vào nhau cấu xé đến sắp rỉ máu.

hieuhuy | đơn phươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ