Đã khuya lắm rồi, thế sao vẫn có người vì tình mà mãi chẳng nỡ chìm vào mộng tưởng.
23 giờ 45 phút.
Minh Hiếu vẫn đang quằn quại nằm lăn lộn trên giường rộng thênh thang nhưng vắng đi bóng người thương mà trằn trọc. Thân tâm cảm thấy trống vắng đến hụt hẫng.
Chiếc điện thoại nằm xa tít nửa bên giường còn lại bị với lấy, màn hình chỉ bật sáng được vỏn vẹn mấy giây liền vụt tắt, lại một lần nữa bị ném đi một cách đáng thương. Vì trên màn hình không một bài đăng, không một thông báo gì mới từ anh.
Đã lâu vậy rồi, anh không nhớ Minh Hiếu sao hả anh?
Nó nhớ, trước lúc người ta đi, nó đã nài nỉ với anh chỉ một điều duy nhất rằng dù có ra sao nhất định phải giữ liên lạc với nó. Dù chỉ là vài dòng tin nhắn ngắn ngủi hay một đoạn thoại nhỏ nhờ vả nó. Minh Hiếu đều sẵn sàng thức thâu đêm vì anh. Thế nhưng, người ấy lại một lần nữa, khiến thằng nhỏ này trông mong đến kiệt quệ.
Hiếu không chắc liệu giờ người ta có đang sống tốt hay không, hay lại tự đưa bản thân vào căn phòng chật kín áp lực bủa vây. Liệu anh có ăn uống đầy đủ, có tự làm đau bản thân bằng những suy nghĩ mang tính sát thương cao mà người đời gán ghép lên tâm trí vương vấn đầy u uất của anh hay không.
Chàng rapper này thật sự nhớ nụ cười tựa nắng mai ấy. Muốn ngay bây giờ, người ta có thể ở cạnh nó, ngân nga vài bản tình buồn mà ru thằng nhỏ này ngủ. Nhưng tâm tư nó mong muốn bao nhiêu, thì trái tim nó luôn mách bảo rằng người nó thương cũng biết mệt và người ấy cần thơi gian để nghỉ ngơi. Chứ không phải, dành những thời giờ của mình để quan tâm đứa em trai này có ngủ ngon không và nó có đang thức cả đêm chỉ vì nhớ một người mà nó không dám mơ tới hay bất cứ điều gì khác cả.
Luôn luôn là như vậy, vì nó chẳng biết làm gì ngoài việc nằm đây và chờ đợi trong vô vọng về một ngày xa xôi nào đó ánh sao sáng nhất trên bầu trời đêm của nó sẽ lần nữa vì một người mà mở lòng.
Ngồi bật dậy, bật công tắc đèn, bước xuống giường, ngồi vào bàn làm việc. Dù gì bây giờ cũng chẳng ngủ được nên nó muốn viết một chút gì để lòng khuây khỏa.
Nhiều người nói vui rằng đừng để rapper hát tình ca. Nhưng chẳng biết sao, đối với Minh Hiếu đó từ bao giờ đã trở thành một sở thích. Chắc hẳn là từ lúc nó biết yêu, số bài hát về tình yêu đã tăng dần theo. Nhưng nguồn cảm hứng cho những tác phẩm ấy mãi chẳng thay đổi. Dù cho sau này, ta sẽ chẳng là của nhau.
Reng reng.
Có lẽ là ông trời đã thật sự nghe được tiếng lòng của đứa nhỏ này. Khi chỉ vừa nhấc bút, viết được vài dòng chữ ngắn nguệch ngoạc trên cuốn sổ nhỏ thì cuối cùng chàng ca sĩ ấy cũng nhớ tới nó.
Đôi tay run run, cầm thật chật lấy chiếc điện thoại, nó cất giọng.
"Alo anh..."
Câu nói chưa được kết thúc một cách đàng hoàng đã bị giọng nói trầm ấm bên kia cắt ngang.
"Hiếu hả? Em đang ngủ sao? Anh có làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của em không? "
BẠN ĐANG ĐỌC
hieuhuy | đơn phương
FanficTừ đầu, thứ tình cảm ấy, đáng ra không nên ươm mầm trong trái tim em. Từ đầu, con người ấy , đáng ra không nên gặp.