19

187 19 0
                                    

Cho em gọi anh là Dương được không?

Không được thì gọi là người tình, anh nhé?

Minh Hiếu đang trên đường mua đồ ăn cho Thành Dương.

Chỉ là bâng quơ buông thả một câu để trốn đi sự ngại ngùng thuở mới yêu. Nhưng đã lỡ nói, nó không thể đi về tay không được.

Thế nhưng cứ đi loanh quanh mãi Hiếu chẳng biết mua gì cho anh, vì nó đâu biết anh thích gì, thậm chí anh còn chưa một lần chia sẻ với nó.

Trần Minh Hiếu lúc này mới nhận ra rằng nó nói yêu người ta dữ lắm,muốn bảo vệ người suốt đời. Vậy mà đến bây giờ, thứ duy nhất nó biết về anh chỉ là họ tên, địa chỉ nhà hoặc đâu đó xa xăm hơn một chút chỉ là nó luôn ở bên anh lúc anh chật vật nhất mà không một ai biết. Và, Thành Dương cũng chưa bao giờ đòi hỏi nó phải mua thứ gì đó mà anh thích, có lẽ mọi điều nó làm cho anh, thì anh đều gật đầu mà không một chút phàn nàn, nũng nịu tỏ ra kén ăn hay khó chịu với một hành động nào của Hiếu.

Dù cho đó có là hành động bộc phát một cách bất ngờ. Dù cho Hiếu có ôm anh, nói với anh bao điều ngọt ngào, anh vẫn chỉ mỉm cười cho qua mà chẳng mảy may thắc mắc. Dù cho Hiếu có thương anh đến nhường nào, anh cũng im lặng như thế, có nhận ra hay không thì đến cuối cùng anh vẫn khiến thằng nhỏ đến đau đáu đến mất ngủ hằng đêm.

Đã nhiều lần Minh Hiếu tự hỏi bản thân rằng phải chăng là do nó chưa đủ tốt. Hay do anh thật sự chẳng thể động lòng với người cùng giới.

Chung quy lại, Hiếu nghĩ, có lẽ là người và nó không có duyên, hoặc có duyên cũng chẳng đủ phận để bên nhau mai này.

Rồi bỗng điện thoại Hiếu vang lên. Là thằng An.

"Alo?"

"Hiếu hả? Tao nghe nói đại ca ngất xỉu đang nằm viện phải không. Một xíu tao có đến thăm. Nói với anh trước nghen, tao sợ bản thân đến không đúng lúc nữa. Vậy nha!"

An nói rồi tắt mới cái rụp. Nó chẳng kịp nói lời nào với bạn. Chỉ ú ớ ừ ừ vài tiếng rồi để cho bên kia ngắt máy trước.

An là bạn thân nhất với Hiếu lúc còn ở truồng tắm mưa. Khi lớn lên một xíu, nhà An chuyển đi đâu xa xôi dữ lắm. Rồi từ lúc đó, Hiếu chỉ có thể gọi điện, nhắn tin với bạn qua mạng xã hội.

Đâu ngót nghét cũng 5 năm trời. Khi Trần Minh Hiếu chập chững bước chân lên Sài Gòn. Đến khi hieuthuhai ghi dấu tên mình trong lòng khác giả. Hiếu mới gặp lại An.

Dạo này Hiếu nghe loáng thoáng rằng bạn nó muốn tìm một công việc làm một thời gian để trang trải cuộc sống. Hiếu không biết khoảng thời gian rời xa miền quê ấy, cuộc sống của An và gia đình ra sao, chỉ là nó không thể để thằng bạn chí cốt của mình chật vật với mớ suy nghĩ linh tinh của nó.

An là một kẻ nghĩ nhiều và dường như rất hay chìm vào hành tinh riêng của mình. Vì vậy, đôi khi Hiếu chỉ có thể làm một vì sao nhỏ dõi theo hành tinh ấy.

Cất vội chiếc điện thoại vào túi áo. Hiếu nhanh chóng chạy lại một quầy bán cháo cho bệnh nhân và mua một phần cho anh. Hiếu nhận ra, có lẽ người ta đã chờ nó rất lâu. Chỉ là nghĩ thôi, vì từ khi thương anh, nó chẳng mảy may quan tâm đến thời gian, bởi nếu nghĩ đến thời gian quá nhiều, Hiếu sợ mình sẽ cảm thấy tuyệt vọng vì chẳng biết tình cảm mong manh của nó đã ươm mầm trong cơn mưa rào được bao lâu.

hieuhuy | đơn phươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ