21

215 12 1
                                    

Minh Hiếu đã được gọi anh là Thành Dương.

Hiếu đang rất hạnh phúc, và cố gắng không để bản thân quên khoảnh khắc mà anh vui vẻ gật đầu khi nó nói muốn được gọi anh bằng tên thật.

Lúc đó như chỉ có hai người, tay Hiếu vẫn nắm chặt lấy vạt áo anh cho đến khi anh trả lời. Anh gật đầu và nói với Hiếu rằng: "Sao lại không được nè? Em có thể gọi anh bằng bất cứ tên gọi nào em muốn. Anh hổng ngại khi phải nghe ai đó gọi mình là anh Dương đâu."

Ôi người ơi, vậy em có thể gọi anh là ông xã không?

Hiếu dường như chỉ muốn nằm ườn trên giường và suy nghĩ về những viễn cảnh sau này của cả hai. Nó nghĩ mãi về tình cảnh ngày hôm ấy.

Anh giờ đây đã về Sài Gòn. Nhưng Hiếu vẫn nhớ như in cái lá thư nhỏ xíu mà dúi vào tay nó lúc chia tay.

Hiếu nhớ.

Thành Dương sau khi trả lời câu hỏi của Hiếu. Anh không quay lưng đi vội, anh lấy trong túi áo ra một bao thư nhỏ nhắn, lá thư được để gọn vào trong, ngoài bìa anh dán một bông hoa cúc dại nhỏ đã được ép khô, trên bao thư anh viết gửi hướng dương của thành dương.

Ai cũng biết chữ anh đẹp nhường nào, anh viết từng chữ đều rất nắn nót, nhưng anh không ghi hoa tên mình, cũng chẳng ghi hoa chữ đầu, Hiếu nghĩ anh không phải là người hay sai trong những lỗi nhỏ nhặt như thế, Hiếu biết là anh cố tình, chỉ là không biết lí do.

Trần Minh Hiếu chỉ biết, khi cầm thư trên tay, đọc từng câu từng chữ anh viết, chúng  rất thơ và tình.

"Anh định xí nữa mới đưa cho em, mà hình như bây giờ cũng trễ rồi, anh phải đưa, nếu không chắc khi đến nơi anh bứt rứt mãi quá."

Hiếu nhận lá thư từ tay anh, vẫn ngơ ngác tại chỗ, nó nhìn anh với đôi mắt mà sâu thẳm chất chứa hàng vạn câu hỏi.

"Anh ơi, cái này dành cho em thật sao?"

Lúc đó, người lớn hơn chỉ muốn kí vào đầu người nhỏ hơn một cái thật đau. Bởi, Thành Dương không ngờ rapper cool ngầu ngày nào, giờ lại như đứa nhỏ lần đầu nhận quà mà ngu ngơ hỏi anh câu hỏi thế này.

"Dúi tận tay như thế, không của em thì của ai. "

Miệng Hiếu cười tươi, lòng như nở hoa.

"Thư tình hả anh?"

Thành Dương ngỡ ngàng khi nghe câu hỏi của nó. Anh không lường trước được nó lại hỏi anh câu hỏi đầy mùi cưa cẩm này.

Trời ơi, sao hôm nay em bạo vậy Hiếu.

"Hời ơi, bậy. Em cứ đọc đi rồi biết. Nhưng không có phải thư tình nghen."

"Em đùa." Hiếu nói lí nhí trong miệng như sợ anh nghe thấy. Bởi Hiếu rất mong lá thư trong tay sẽ viết đầy những lời bày tỏ ngọt ngào của người. Nhưng khó quá.

"Vậy anh đi nha."

Và rồi, cũng đến lúc, Hiếu vẫy tay tạm biệt anh, tạm biệt thằng An và mọi người. Xe lăn bánh. Hiếu lê thê về nhà với bức thư nhỏ trong túi áo.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 25 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

hieuhuy | đơn phươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ