10.
Mẹ của Hoàng Nhân Tuấn rất yêu cậu, nhưng bà cũng là một người rất cố chấp, cậu còn cảm thấy, xét trên một góc độ nào đó, bà bị chứng rối loạn căng thẳng hậu sang chấn. Sau lần hai người cãi nhau từ khi cậu còn nhỏ, trong đêm bà lại đi đến cạnh giường, dùng ánh mắt tràn ngập đau khổ nhìn cậu. Ngày đó mưa rất lớn, bên ngoài sấm chớp lóe lên, người phụ nữ nhợt nhạt như một bóng ma đứng ngay trước mắt, Hoàng Nhân Tuấn bị dọa tới suýt hôn mê bất tỉnh.
Đến tận năm mười sáu tuổi, cậu vẫn không thể chấp nhận một số chuyện mà bà đã làm, như là mỗi ngày đều gọi bảo mẫu hỏi cậu làm những gì, sau đó cậu cho bảo mẫu nghỉ việc, không cho phép vào nhà nữa. Nhưng vì cậu cũng rất thương mẹ, nên gần như không bao giờ phản kháng gì, những gông xiềng lâu ngày dần buộc chặt cậu, bản thân cậu cũng bị coi như một món đồ trang trí. Hoàng Nhân Tuấn không biết sau này sẽ phải đối mặt với những gì, gia đình sẽ rất khó chấp nhận chuyện cậu là một người đồng tính, nhưng cậu tin rằng mình chắc chắn sẽ không nhượng bộ hay từ bỏ tình yêu của bản thân.
Thuở ban đầu mới yêu nhau, vấn đề cậu thích suy nghĩ nhất chính là tại sao La Tại Dân lại thích mình, chỉ là nghĩ mãi không ra. Cho đến một ngày ấm trời, gió đêm cũng rất ấm áp, La Tại Dân đứng trong hành lang tối om, cầm tay cậu nhét vào túi áo mình:
"Lúc cậu đến trường trung học số bốn làm đại biểu học sinh, buổi chiều hôm đó tớ thấy cậu hút thuốc, tớ nhìn rất rất lâu, sau đó không biết vì sao lại luôn nhớ cậu, vậy nên đã chuyển tới trường số một."
"Người đó là cậu sao?" – Hoàng Nhân Tuấn không tin được nhìn bạn – "Bảo sao ngày khai giảng tớ đã cảm thấy bóng lưng cậu nhìn rất quen."
"Ừm."
"Nhìn bóng lưng sao lại thích tớ được?" - Cậu khó hiểu gãi gãi lòng bàn tay bạn – "Lẽ nào tớ có sức hấp dẫn lớn đến vậy?"
"Tớ cũng nhìn thấy mặt cậu rồi, hơn nữa bởi vì từng bị bắt nạt, tớ ghét người hút thuốc xong bạ đâu vứt đó, nhưng tớ lại trông thấy cậu gói lại rồi mới vứt đi."
La Tại Dân đã từng nghĩ nên làm thế nào để diễn tả được suy nghĩ của bản thân, nhưng không ngờ rằng khi nói ra lại nghe buồn cười như vậy, là vì Hoàng Nhân Tuấn ngoan ngoãn ném điếu thuốc đi sao. Bạn không biết, cũng có thể vì cậu ấy quá đẹp.
Cậu ngại ngùng cọ vào vai bạn: "Tớ không vui nên mới hút thuốc."
"Sau này chuyển sang đây, tớ ngày nào chốn nào cũng muốn tìm thấy hình bóng cậu, nhưng cậu không biết tớ."
"Sau này sẽ không có ai có thể bắt nạt cậu được nữa! Vì tớ sẽ bảo vệ cậu!" – Hoàng Nhân Tuấn giơ tay lên thề, rồi vỗ người mình, khiến đôi mắt bạn cong lên.
"Hoàng Nhân Tuấn, có biết không, cậu đã cứu vớt tớ."
Rất nhiều năm sau, khi Hoàng Nhân Tuấn nhớ lại về những tâm ý của La Tại Dân, những bí mật không một ai hay đó, những điều dịu dàng đó, bất kể là lúc nào cậu cũng sẽ đều rung động.
"Rốt cuộc là ai đã cứu ai, anh mới là sự cứu rỗi của em."
Có lẽ vì để tôn trọng cái lạnh của mùa đông mà ai cũng mặc rất dày, cậu cảm thấy được che khuất, có thể nắm tay La Tại Dân ẩn dưới lớp áo dài rộng ngay trong lớp học.
![](https://img.wattpad.com/cover/283245745-288-k750769.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Najun] [Trans | Longfic] Khát vọng
FanficTác giả: FloraSakura.weibo Thể loại: Thanh xuân vườn trường (17 chương+1 phiên ngoại) Beta: Fattomato + Bluesky9520 "Từ khoảnh khắc anh rời xa em, anh mới vĩnh viễn ở cạnh em." Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác.