Mặt trời chưa ló nhưng những ánh đèn đường đã tắt. Bầu trời xanh trong vắt hiện hữu vài con chim sải cánh bay lượn. Thời tiết dần sang thu cũng là thời điểm sắp nhập học.
Song Ngư trở mình nằm ngửa, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng tinh. Cả cơ thể cậu nặng trịch do biến cố hôm qua khiến cậu chẳng thể cử động nổi.
Song Ngư nằm im trên nệm cho đến khi vài hạt nắng đọng trên khung cửa sổ, lấp ló qua từng lọn tóc thì cậu mới khó khăn ngồi dậy rồi tiến vào phòng tắm. Ngoài trừ việc trên cơ thể có vài vết bầm, cánh tay có vết xước dài cho thuỷ tinh ghim vào da thịt đã được băng bó và khuôn mặt sưng lên thì có lẽ mọi thứ đều ổn.
Chết tiệt.
Cậu sờ lên khuôn mặt bị sưng của mình mà vô cùng khó chịu. Công bằng mà nói Song Ngư rất đẹp, nó không phải vẻ đẹp xuất thần như tiên hay rực rỡ như ánh mặt trời. Nó giống như sự tĩnh lặng của nước, không thể nắm bắt, chỉ có thể dùng cái nâng niu mà giữ lấy Song Ngư, và vì vậy nên việc khuôn mặt cậu sưng lên nó là một vết nhơ.
Cậu thiếu niên thay đồ rồi lấy trong tủ lạnh ra một cục nước đá và chườm nó lên khuôn mặt, tay lướt qua màn hình điện thoại.
Xà Phu: hi anh em đi ăn sáng chung không
Xử Nữ: nay tao có việc đi với Nhân Mã
Xà Phu: trưa thì sao
Xử Nữ: duyệt
Xà Phu: @Song Ngư còn cưng thì saoSong Ngư nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, cậu suy nghĩ về lời mời ổn áp này. Cũng lâu rồi cậu không cho bản thân nghỉ ngơi, hơn nữa cũng sắp vào đại học nên dành ra một buổi ăn cùng bạn bè chắc không sao.
Song Ngư: em đi
Song Ngư nhắn một dòng tin ngắn ngủn rồi đặt điện thoại lên bàn. Cậu ngả người ra sau tay để lên trán mà nhớ về hồi một nửa trước.
Lúc đó Song Ngư là một học sinh lớp mười hai ngông cuồng. Một cái quá khứ đen tối của cậu là việc bản thân từng giải quyết sự tức giận bằng bạo lực. Có một thằng cùng lớp với Song Ngư luôn chế giễu bằng những ngôn từ tục tĩu nhất nhưng cậu cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ cho đến khi hắn ta chọc trúng tim đen của cậu.
"Mày chỉ giống như một con búp bê xinh đẹp bị vứt sọt rác mà thôi. Bốc mùi nghèo khó hahaha."
Song Ngư điên tiết lên đấm cho hắn đến khi hắn ngất đi. Cơn phẫn nộ như giọt nước tràn ly làm mờ đi lý trí của cậu, và lúc đó đã có một cánh tay nắm lấy cổ tay cậu.
"Nè nhóc, nếu đánh nữa tên đó sẽ chết đấy."
Song Ngư ngửa mặt ra đằng sau, người giữ cổ tay cậu là một chàng trai mái tóc xù trông có vẻ chẳng mấy thân thiện. Trái ngược với anh ta chính là cô gái đứng kế bên toát lên vẻ mạnh mẽ dễ gần. Cô ta cười.
"Haha, còn nhỏ mà nóng tính thế thì sau này không làm được gì đâu."
Cô ả cười cười rồi tiến lên phía trước Song Ngư, cẩn thận quan sát cơ thể của tên bị đánh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12cs/BL] Một nắm tro tàn, một bản tình ca
FanficSống là cho, chết cũng là tro. Một bản tình ca viết về đôi ta.