Sau khi trở về sau buổi lễ, Seokmin dường như mất liên lạc. Jisoo cứ thấp thỏm chờ tin nhắn hồi âm của Seokmin mà lòng như lửa đốt. Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua rồi mà cậu ấy vẫn chưa xem tin nhắn của anh, điều đó làm Jisoo cảm thấy bất an. Anh vội đóng cửa tiệm và chạy như bay đến nhà của Seokmin.
"Dì Mary, dì có thấy cậu Seokmin đâu không?" Jisoo vừa đến nơi là vứt chiếc xe đạp ngay, thở hổn hển gấp gáp hỏi dì Mary, người đang cho Seokmin thuê nhà.
"Dì không, sáng giờ hình như cậu ấy chưa ra ngoài." Dì nhớ lại.
"Dì có chìa khóa nhà của cậu ấy không, đột nhiên cháu lo quá." Jisoo mặt tối sầm lại, mấy ngày trước dù đang bị bệnh em ấy vẫn còn ra ngoài được. Jisoo cố ngăn bản thân mình suy nghĩ đến những điều tồi tệ, việc cấp bách bây giờ là đến xem em ấy ngay.
"Để dì tìm. Ôi trời." Dì Mary nhanh chóng đi vào nhà lục tìm chìa khóa cho Jisoo, sau đó đưa cho anh một cái chìa khóa đã bị gỉ sét, nhìn cũng biết đã lâu không được dùng tới. "Cháu là thanh niên, mau chạy đến đó nhanh đi, dì sẽ theo sau. Lạy Chúa, mong thầy ấy không sao."
Jisoo chạy dọc theo con đường đến căn nhà mà Seokmin đang ở, anh thử gọi cửa nhưng không có ai trả lời. Cũng may Jisoo đã suy nghĩ sáng suốt khi quyết định ghé nhà dì Mary trước khi đến đây. Anh tra chìa vào ổ mà lòng như lửa đốt, trong lòng không ngừng cầu nguyện mong không có việc gì xấu xảy ra.
Jisoo đi lên cầu thang để tìm phòng ngủ của Seokmin, anh đánh bạo mở cửa ra. Seokmin nằm đó, thở từng đợt khó nhọc, cả gương mặt cậu đỏ bừng, đây chắc chắn là dấu hiệu của người bị sốt cao. Jisoo vội vàng xuống bếp đun một bình nước ấm, trong lúc chờ thì chuẩn bị vài vật dụng cần thiết. Thật may hôm qua trong lúc suy nghĩ cách để giúp Seokmin mau hết bệnh, Jisoo đã vơ luôn túi thuốc trong tủ thuốc của mình, thần kì sao đó, trong đó có một vỉ thuốc hạ sốt.
Jisoo lấy một viên thuốc đưa đến miệng cho Seokmin, anh hơi nâng đầu cậu dậy và đưa nước lên môi. Seokmin vẫn còn chưa lấy lại được ý thức nên đương nhiên sẽ không biết bản thân mình đang uống thuốc. Jisoo nhìn những giọt nước trào ra từ khóe môi Seokmin mà khóc ròng, em ấy không uống thuốc thì làm sao hạ sốt được đây.
Đột nhiên một suy nghĩ táo bạo lóe lên, cũng giống như trong mấy bộ phim truyền hình mà khi nam chính đang trong cơn mê man, nữ chính sẽ dùng môi của mình mớm thuốc cho nam chính. Jisoo nhìn cánh môi của Seokmin, rồi nghĩ đến cảnh tượng mình sắp làm, không khỏi rùng mình.
"Không được, như vậy là không công bằng với em ấy." Jisoo lắc đầu, anh không thể tùy tiện làm điều đó khi chưa có sự cho phép của Seokmin.
Hết cách, Jisoo đành phải lay lay gọi Seokmin dậy. Seokmin trong cơn mơ màng như robot được lập trình sẵn, Jisoo nhẹ nhàng bảo cậu uống nước thì cậu nghe lời ngay tắp lự, hớp một hơi nuốt trôi viên thuốc hạ sốt đó xuống bụng. Sau đó lại thiếp đi.
Jisoo bật cười, đúng là mấy bộ phim truyền hình ba xu, rõ ràng có thể cho người bệnh uống thuốc bằng nhiều cách mà, đâu nhất thiết phải là dùng môi đâu. Tí nữa thì lúc nãy anh đã ngu muội mà làm theo rồi, nếu là vậy thật thì sau này không biết phải đối mặt với em ấy như thế nào nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SVT] [SERIES: HOA NIÊN] Seoksoo | Hoa Hướng Dương
FanficTitle: Hoa hướng dương Pairing: Seoksoo (Lee Seokmin x Hong Jisoo) Category: Fluff Disclaimer: Các nhân vật đều không thuộc về tôi. Warning: smut Summary: Như bông hoa hướng dương luôn cần mặt trời sưởi ấm, anh cũng cần em. (花年) - Hoa Niên: vì nhữn...