Chương 5

13 0 0
                                    



Ngoại thương không so được nội thương, nếu điều trị tốt, đối với người luyện võ thật ra không có gì đáng ngại.

Thân thể trải qua một đêm nghỉ ngơi đã tốt hơn nhiều, xoa xoa mái tóc dài xốc xếch, Hoa Dạ Ngữ từ trong chăn chui ra ngoài, liền phát hiện trong phòng có thêm một vật khác, là chén cháo đã lạnh thấu trên bàn, không cần nghĩ cũng biết là của cái người hôm qua có hành vi cử chỉ vô cùng kỳ quái lưu lại.

Hoa Dạ Ngữ chưa bao giờ là một người thích nằm nướng, nhưng hôm nay lại thật lâu không muốn dậy.

Mấy ngày trước, nàng đi theo đại sư tỷ xuống núi mua đồ ăn và đồ dùng mà môn phái cần, đó là lần đầu tiên Hoa Dạ Ngữ xuống núi lúc đến tuổi cập kê, cũng là lần đầu trở lại cái nơi hỗn loạn dưới chân núi từ khi nàng tới Thương khung môn.

Hoa Dạ Ngữ từ nhỏ không cha không mẹ, từ lúc bắt đầu có ký ức nàng đã là một người không có cội nguồn. Nếu không phải có tên ăn mày hảo tâm thu lưu nàng, chỉ sợ nàng đã sớm bị đông chết trên đường trong một đêm đông nào đó.

Từ đó về sau, nàng liền cùng lão ăn mày trải qua những ngày có bữa trước không có bữa sau, trôi giạt khắp nơi. Hoa Dạ Ngữ cũng không có nghĩ cuộc sống như thế có bao nhiêu khổ, dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần sống cho tốt.

Nàng và lão ăn mày sống nương tựa lẫn nhau, lúc bốn tuổi nhìn lão ăn mày bởi vì thân nhiễm trọng bệnh không có tiền cứu trị mà bỏ mình. Từ đó về sau, người duy nhất nàng có thể dựa được là chính nàng.

Bị tên ăn mày lớn tuổi khác chèn ép, bị những người quyền quý đi ngang qua coi là thùng trút giận, bị trẻ em có gia đình coi là công cụ bình thường dùng để vui đùa giải trí. Dạng ức hiếp gì, Hoa Dạ Ngữ cũng chịu qua.

Ngày ấy, nàng thực sự đói vô cùng, phải trộm một hai cái bánh bao thịt ăn. Đó là món ăn từ nhỏ nàng đã hướng tới, nóng hầm hập, vừa trắng vừa mềm, nàng luôn nhìn thấy khi phụ mẫu của những đứa bé khác mua cho chúng, chúng ăn vui vẻ bao nhiêu, mà mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Bưng cái bụng đã hai ngày không có ăn cái gì, Hoa Dạ Ngữ cuối cùng nhịn không được vọt tới, cầm hai cái bánh bao nóng hầm hập lên liền chạy, cũng không quan tâm bánh bao có bao nhiêu nóng liền bỏ vào trong miệng.

Chủ quán là một người tuyệt tình, luôn luôn thích khi dễ mình, bình thường cho mình bánh bao cũng phải đạp lên mấy đá, bây giờ thấy mình trộm bánh bao, bật người phái ra vài cái tiểu nhị tới đánh nàng.

Quyền cước chồng chất ở trên người, Hoa Dạ Ngữ nuốt vào một ngụm bánh bao cuối cùng, đột nhiên cảm giác được chịu đòn để đổi hai cái bánh bao cũng đáng.

Đúng lúc này, thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên, để cho Hoa Dạ Ngữ không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt đã khiến nàng quên đi người mình đang ở dưới đất.

Đứng cách đó không xa là một thiếu nữ chỉ lớn hơn mình hai ba tuổi, vóc người cao gầy, khí chất cũng xuất chúng.

Nàng có mái tóc dài xinh đẹp màu mực, hai tròng mắt hổ phách kim quang linh động, nàng cầm trong tay trường kiếm không tương xứng với vóc người của nàng, bên cạnh là một lão già trầm ổn.

Bọn họ ngăn cản những người đó đối với mình quyền đấm cước đá, đem mình đở dậy. Theo cô gái tới gần, Hoa Dạ Ngữ nghe thấy được mùi hương trên người nàng, như trúc sau cơn mưa, mang theo mùi hương thoang thoảng làm cho người ta thư giản.


"Này, ngươi đã làm gì? Sao bọn họ lại đánh ngươi?" Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Dạ Ngữ và đại sư tỷ gặp nhau, nàng chật vật như vậy, mà nàng vừa vặn lại tương phản, lão già trầm ổn kia, chính là chưởng môn Thương khung môn, Lục Uyên.

Hoa Dạ Ngữ nghe không hiểu Lục Uyên nói cái gì xương cốt kỳ lạ, là người có khiếu luyện võ. Nàng chỉ biết là hai người kia muốn dẫn mình đi, cho mình một chỗ dung thân, không cần lại vì ăn cơm mà phiền não, vả lại không cần mình trả tiền.

BHTT--EDIT-Hoàn--Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị -- Hiểu BạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ