Trận tuyết đầu mùa đông bao phủ Lưu Thành, tới dữ dội, đi gấp gáp, lại rơi suốt cả đêm. Tảng sáng, các bạn hàng không có như mọi khi bày sạp thật sớm, phần lớn những đứa trẻ hay chơi đùa cũng bị gia trưởng để ở nhà, rất sợ vừa ra khỏi cửa con cái nhà mình sẽ bị đông lạnh.
Chỉ có hai người bên dưới phòng ốc cũ nát kia, bọn họ không có giầy, đành phải cuộn mình ôm nhau dựa chung một chỗ, sưởi ấm lẫn nhau.
"Khất cái gia gia, ngươi cầm cái gì trong tay vậy." Mặc dù cơ thể bị đông cứng đến tê dại, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn mỉm cười.
Nàng vươn cánh tay nhỏ bé bị đông lạnh đến đỏ hồng nhìn lão ăn mày lấy một cành lá màu xanh biếc từ trong cái hộp nhỏ ra, tò mò hỏi.Cái hộp kia được bảo vệ rất tốt, bên ngoài giống như là làm bằng vàng, trên đỉnh còn có khối bảo thạch cực lớn, mà lá cây chỉ nho nhỏ một mảnh, nhìn qua khô héo nứt nẻ, giống như dùng sức đụng đến sẽ nát.
Hoa Dạ Ngữ không hiểu vì sao lão ăn mày phải dùng cái hộp tốt như vậy đi bao bọc phiến lá cây hư hỏng này, chi bằng đem cái hộp bán đi mua bánh bao cho hai người ăn.
"Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu, nếu như so sánh cái hộp này với chiếc lá, giá trị thực sự không đáng nhắc tới. Đây là thứ ta dự định dùng để cứu mạng, hiện tại tình hình này, chỉ sợ là vĩnh viễn không cần dùng. Nhìn ngươi đói như vậy, ăn nó cho đỡ cơn đói đi."Thấy lão ăn mày thận trọng nâng phiến lá cây lên, tuy rằng Hoa Dạ Ngữ không rõ một chiếc lá cây ăn có ích gì, cơ bản không có biện pháp lấp đầy bụng, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của lão ăn mày vẫn đem lá cây ngậm vào trong miệng, chậm rãi nuốt xuống.
Đúng là khác với trong tưởng tượng, chiếc lá này không phải khó ăn, trái lại có loại hương thơm thanh ngọt nhàn nhạt.
Từ nhỏ Hoa Dạ Ngữ đã trôi giạt khấp nơi, nàng chưa ăn qua đường, cũng không biết phải hình dung mùi vị của phiến lá này như thế nào, chỉ có thể ở trong đầu nói ăn ngon.
Mãi cho đến khi một chút mùi vị sau cùng trong miệng tiêu tan, Hoa Dạ Ngữ liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt khát vọng nhìn lão ăn mày, lại bị đối phương lấy tay vỗ đầu.
"Chớ có tham, ta tìm cả đời cũng chỉ giành được chiếc lá này, cỏ lung mê, thế gian khó tìm a."Nghe lão ăn mày nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ suy nghĩ một chút, không biết là có ý gì, nhưng lá cây kia cũng cho nàng biết được ngọt là loại tư vị gì lần đầu tiên trong đời. Vào giờ phút này, thân thể lúc lạnh lúc nóng, đau đớn ở da thịt và xương cốt đụng loạn xạ.
Hơi thở ngọt ngào quen thuộc ập tới, Hoa Dạ Ngữ theo bản năng hé miệng, liền cảm giác được một luồng nhiệt ấm áp theo phía trên mà đến. Mặc dù là vị thuốc đắng chát, nhưng xen lẫn ngọt ngào khó có thể bỏ qua. Trên đời này nếu còn có ai có thể cho mình cảm giác ngọt ngào như ăn kẹo mứt, cũng chỉ có Phó Bạch Chỉ.
"Liễu cốc chủ, nàng thế nào?" Đem chén thuốc trống rỗng đặt lên bàn, Phó Bạch Chỉ lấy khăn tay lau miệng, lo lắng hỏi. Hoa Dạ Ngữ bởi vì hôn mê mà không cách nào tự mình uống thuốc, bất đắc dĩ, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể dùng miệng tới đút thuốc cho nàng.
Phát hiện Liễu Tĩnh Mạt không trả lời, ngược lại dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn bản thân, giống như là muốn đem mình xem thấu, nhìn đến mức nàng cực kỳ không được tự nhiên.
"Ta vốn tưởng rằng Phó cô nương là người bảo thủ, không nghĩ tới, là ta nghĩ lầm rồi." Liễu Tĩnh Mạt liếc nhìn phần thuốc còn sót lại bên khóe miệng của Phó Bạch Chỉ, lại nhìn nằm ở trên giường Hoa Dạ Ngữ, khẽ cười nói.
"Vãn bối không hiểu ý tứ của Liễu cốc chủ, hiện tại ta chỉ quan tâm tình huống của sư muội, xin cốc chủ ngài chớ thừa nước đục thả câu."
BẠN ĐANG ĐỌC
BHTT--EDIT-Hoàn--Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị -- Hiểu Bạo
General FictionThể loại: Xuyên thư, Linh hồn chuyển đổi, ân oán giang hồ, ngược luyến tình thâm, tương ái tương sát, nhiều CP, HE CP: Phó Bạch Chỉ x Hoa Dạ Ngữ Liễu Tĩnh Mạc x Tử Linh Vai phụ: Vai phụ đều là hai chữ! Tiết kiệm số lượng từ! ┃ Khác: Nam pháo hôi kh...