Chương 7

13 0 0
                                    



"Đại sư tỷ, lên đường bình an."

"Đại sư tỷ, trên đường có thể sẽ trở trời, đây là trường bào ta làm cho ngươi."

"Đại sư tỷ, ngươi phải sớm trở về, chúng ta đều sẽ nhớ ngươi."

Trên đường Thương khung môn nhất định phải đi qua để xuống núi, nơi thường ngày luôn luôn không thấy một cái bóng lúc này lại đứng đầy người.

Phó Bạch Chỉ cười tiếp nhận đồ đạc các đệ tử trong môn phái đưa cho mình, dù lòng không kiên nhẫn, vẫn như cũ phải bày ra cái dáng vẻ dịu dàng.

"Đã biết, các ngươi không cần phải lo lắng cho ta, dù sao cũng còn có Hoa sư muội đi theo mà. Nhanh đi luyện công đi, chờ ta trở lại cần phải xem một chút các ngươi có tiến bộ hay không." Sờ đầu vài cái sư đệ sư muội, Phó Bạch Chỉ vừa cười vừa nói, lộ ra một nụ cười mà nàng tự cho là rất dịu dàng.

Gió nhẹ thổi bay cành liễu dài, chậm rãi mơn trớn gương mặt nàng, Hoa Dạ Ngữ đứng ở một bên nhìn màn này, không khỏi thất thần. Bây giờ chính là lúc mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng ấm áp chiếu vào người, lòng phảng phất cũng ấm theo rất nhiều.

Hoa Dạ Ngữ vẫn luôn nghĩ dáng vẻ cười rộ lên của Phó Bạch Chỉ rất đẹp, tóc nàng rất dài, mềm mại thẳng tắp xõa bên hông, mặt mày nhu hòa mang theo cái hơi thở khiến người ta an tâm. Nhìn gò má mềm mại và dáng tươi cười của nàng, Hoa Dạ Ngữ cũng không cầm được mà cười ngây ngô.

Sư tỷ vẫn dịu dàng như trước đây, nhưng vì cái gì lúc đối mặt với mình liền hung dữ như là biến thành người khác vậy chứ? Chẳng lẽ phải cố gắng trở nên ưu tú hơn nữa, sư tỷ mới thích mình?

"Ngươi đứng đờ ra đó làm gì?" Lại một lần nữa bị Phó Bạch Chỉ đánh thức, Hoa Dạ Ngữ nhìn Phó Bạch Chỉ cưỡi ngựa ở bên cạnh, ngơ ngác lắc đầu, có điều, người kia tin lời nàng mới là lạ.

Liếc mắt đánh giá Hoa Dạ Ngữ, từ lúc ra khỏi Thương khung môn Phó Bạch Chỉ liền phát hiện nàng có chút sai, hai mắt rã rời, thỉnh thoảng thất thần, mọi biểu hiện đều nói rõ Hoa Dạ Ngữ không bình thường.

Nhớ tới ngày hôm qua hai người ngoài ý muốn hôn môi, Phó Bạch Chỉ hơi cau mày, đến nay vẫn không hiểu câu thích trong miệng Hoa Dạ Ngữ là có ý gì.

Đương nhiên nàng sẽ không giống như những thiếu nữ ngây thơ cho rằng đó là lời tỏ tình, dù sao Hoa Dạ Ngữ là con gái, mà mình cũng vậy. Thành ra, chữ thích này lại càng kỳ quái.

Mang theo nghi hoặc giằng co nửa buổi tối, cuối cùng Phó Bạch Chỉ vẫn không nghĩ ra thích của Hoa Dạ Ngữ là có ý gì, nhưng lại không chống cự nổi mệt nhọc mà ngủ, vốn tưởng rằng xuống núi có thể bỏ xuống cái mặt nạ giả tạo thật tốt nghỉ ngơi mấy ngày, không nghĩ tới Thương khung môn sẽ có nhiều người tới đưa mình như vậy.

Nhìn các sư đệ sư muội dùng ánh mắt kính nể nhìn mình, lúc này Phó Bạch Chỉ có chút bội phục tài ngụy trang của Lục Quý Ly trước đây.

"Sư tỷ, phía trước chính là núi Tầm Long, nơi đó địa hình núi cao chót vót, sợ rằng ngựa không đi lên được, chúng ta phải đi bộ." Sau một lát, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên mở miệng nói, Phó Bạch Chỉ gật đầu, thận trọng giẫm lên bàn đạp từ phía trên đi xuống, cử động cơ thể cứng ngắc.

Nói tới cưỡi ngựa, nàng thật đúng là phải cảm ơn vị hôn phu "trước đây" của mình một chút. Trước lễ kết hôn, hai người chuẩn bị đi về vùng quê chụp một bộ hình cưới, mà nhiếp ảnh gia nảy ra sáng ý để cho hai người cưỡi ngựa mà chụp.

Để lưu lại một khung cảnh hoàn mỹ, Phó Bạch Chỉ cũng cố ý đi tập cưỡi ngựa. Tuy rằng sau cùng không chụp được ảnh cưới, nhưng không nghĩ rằng ở chỗ này lại dùng đến.

BHTT--EDIT-Hoàn--Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị -- Hiểu BạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ