CHƯƠNG 34: Nghĩ cách cứu viện

338 31 0
                                    

Mọi người vẫn luôn chờ đến khi trời tối, đàn tang thi đều chưa tan đi, ngược lại bọn chúng vây lại còn nhiều hơn, bọn họ chỉ có thể ở trên sân thượng chờ đợi, cái gì cũng không làm được, nhưng đạn dược vẫn còn một ít, nhưng chỉ như là muối bỏ biển.

Phía dưới là thanh âm tang thi gào rống, mọi người trợn tròn mắt đợi một đêm. Đường Mặc Kỳ có chút lo lắng Đường Kiếm Phong tìm không thấy cậu sẽ sốt ruột, nhưng mà hiện tại lại không có cách để liên hệ.

Đường Mặc Kỳ nhìn đàn tang thi trước mặt, mang theo nhiều người để thoát ra là không có khả năng, trong lúc nhất thời bọn họ như lâm vào cục diện bế tắc.

Đường Kiếm Phong tới rạng sáng mới trở về tứ hợp viện, cứ tưởng rằng lúc này mọi người đã đi ngủ hết, nhưng không nghĩ tới trừ bỏ Trương Vân Phi đang gác đêm, tất cả mọi người đều tụ tập ở phòng khách.

Đường Kiếm Phong sửng sốt một chút, nhíu mày. Diệp Cẩn đứng lên, hai bước đi đến trước mặt Đường Kiếm Phong, nói: "Kiếm Phong, tôi vừa muốn đi ra ngoài tìm cậu..."

"Mặc Mặc đâu?" Đường Kiếm Phong đánh gãy lời nói của hắn, giọng điệu lạnh lẽo.

"Thời điểm chúng tôi đang xếp hàng, nghe người ta nói có công tác ra ngoài tìm vật tư, chúng tôi cũng không biết là Tiểu Kỳ cũng tiếp nhận công tác đó, cho đến khi..... cho đến khi trời tối mà Tiểu Kỳ còn chưa về, tôi đi đại sảnh hỏi thì mới biết được..... Tiểu Kỳ đi ra ngoài." Diệp Cẩn có chút tự trách, ba người cùng đi đại sảnh, hắn lại không chú ý tới nhiệm vụ mà Tiểu Kỳ tiếp nhận, nếu sớm biết cậu muốn đi ra ngoài, hắn đã cùng theo với cậu.

Ánh mắt Đường Kiếm Phong lạnh lùng, không nói thêm câu gì, xoay người liền đi ra ngoài. Diệp Cẩn kêu hai tiếng rồi đi theo. Dưới chân Đường Kiếm Phong dồn dập, Diệp Cẩn chạy chậm mới có thể đuổi được trước khi anh lái xe đi.

Nhìn sắc mặt Đường Kiếm Phong xanh mét, thở dài nói: "Cậu sẽ không định ra ngoài bây giờ đi? Tôi biết cậu lo cho Tiểu Kỳ, nhưng hiện tại ra ngoài thì rất nguy hiểm, không bằng chờ đến hừng đông rồi mang theo nhiều người ra ngoài tìm kiếm."

Đường Kiếm Phong cau mày không nói chuyện, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, gân xanh trên tay bạo nổi. Nửa ngày sau mới mở miệng nói: "Bây giờ tôi cần đi xem thông tin bọn họ đã nhận nhiệm vụ gì, đi nơi nào."

Thấy Đường Kiếm Phong còn chưa mất đi lý trí hoàn toàn, trong lòng Diệp Cẩn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này đại sảnh phân phối công tác khẳng định không có ai, Đường Kiếm Phong trực tiếp lái xe đến địa điểm của chính phủ lâm thời, nói là chính phủ lâm thời, kỳ thật lại giống một bộ phận của trung tâm chỉ huy quân sự.

Trước mắt người cầm quyền ở thủ đô trừ bỏ vài vị đại lão chính giới có thực quyền, dư lại đều là nhân viên quân giới. Chính phủ lâm thời trên cơ bản đều là người trong quân đội tạo thành.

Lúc này chỗ của chính phủ lâm thời cũng chỉ còn lại nhân viên trực ban, Đường Kiếm Phong đưa thẻ chứng nhận thân phận ra, nhân viên trực ban ân cần mà tìm đơn đăng kí trước đó cho anh, thực mau liền nhìn thấy lá đơn của Đường Mặc Kỳ, anh nhanh chóng ghi nhớ địa điểm và tình huống cụ thể, sau đó mang theo Diệp Cẩn rời đi, đi thẳng đến khu đóng quân của quân đội.

[ĐM|EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc KỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ