"Tất thúc, Tất thúc! Thúc có thấy đại sư huynh đâu không ạ? Cả nhị sư huynh nữa, tự dưng chẳng thấy tăm hơi đâu."
Tất Trường Phong khẽ liếc mắt về hướng mà Chu Tử Thư vừa kéo Ôn Khách Hành đi một cái rồi cốc đầu thiếu niên Cửu Tiêu, "Khách khứa đến sơn trang rất đông, con thân là tiểu Trang chủ không lo trợ giúp cha mình tiếp khách mà bám theo hai sư huynh làm gì chứ?"
"Oan cho con quá! Là cha bảo con đi tìm đại sư huynh, huynh ấy đang tiếp rượu mấy vị tiền bối mà lại biến mất, cha muốn huynh ấy quay lại tạ lỗi vì đã thất lễ với họ. Còn nhị sư huynh nữa, cả buổi tối vẫn bồi bên đại đệ tử của Nghê Quang Cung, không hiểu sao cũng bốc hơi làm huynh ấy tìm nãy giờ."
Tất Trường Phong nhấc một bên lông mày nhìn Cửu Tiêu chằm chằm, sau đó thở dài một tiếng đã biết. Ông nhìn đám trẻ này lớn lên từng ngày, tâm tư của chúng nó đều nắm rõ như lòng bàn tay, nghe qua vài câu của Cửu Tiêu liền hiểu cớ sự. Thằng nhóc Tử Thư kia là một lu giấm chua, đến Cửu Tiêu bé xíu thế còn bị nó đánh ghen không ít lần thì nói gì cậu đại đệ tử trưởng thành nọ chứ. Chỉ khổ Diễn Nhi thôi, cơ mà giờ cũng không nên nhúng tay vào, để chúng giải quyết sớm đỡ tránh đêm dài lắm mộng.
"Để ta tự báo lại với Trang chủ, hai sư huynh của con bận việc ta giao rồi. Cùng ta quay lại chính sảnh đi."
Cửu Tiêu ngây ngô gật đầu, bỏ qua ý định chạy vào phòng của sư huynh nhà mình. Mà ở bên trong đó lúc này, lu giấm chua đã đổ đúng như Tất Trường Phong dự đoán.
Việc Ôn Khách Hành dành cả buổi tối ở bên cạnh đại đệ tử Nghê Quang Cung chỉ là giọt nước tràn ly thôi, có thể khiến Chu Tử Thư luôn điềm tĩnh phải bỏ mặc lễ nghĩa mà kéo y về đây là do sự tức giận tích tụ nhiều ngày qua gộp lại.
Hai người họ không những là sư huynh đệ đồng môn lại còn là trúc mã lớn lên bên nhau, tình cảm giữa cả hai đã sớm nảy nở từ thời niên thiếu. Năm Ôn Khách Hành tròn mười sáu thì Chu Tử Thư đã thổ lộ, và hai người tâm ý tương thông đã trở thành ái nhân dù phải giữ bí mật. Tuy Tứ Quý sơn trang không quan tâm miệng lưỡi thế gian nhưng bọn họ cũng không muốn sơn trang vì mình mà chịu sự công kích không đáng có, vậy nên đều thống nhất giấu kín mối quan hệ này.
Giữa họ không có nhiều thay đổi sau khi trở thành một đôi bởi Chu Tử Thư vẫn luôn cưng chiều Ôn Khách Hành hết mực còn Ôn Khách Hành luôn săn sóc Chu Tử Thư nhiều hơn mọi người, về cơ bản họ vẫn luôn thiên vị đối phương nhất nên chỉ có những lần trốn ra ngoài đi riêng với nhau là thấy sự khác biệt. Chính là không hiểu vì sao thời gian gần đây Ôn Khách Hành luôn tìm cớ tránh mặt Chu Tử Thư, những cuộc đi chơi riêng đó cũng bị hủy bỏ, đến những lúc có thể đường hoàng ở cạnh nhau như bữa tiệc tối nay thì Ôn Khách Hành lại thẳng thừng từ chối mà xum xoe bên cạnh tên đệ tử của Nghê Quang Cung kia.
"Diễn Nhi, đệ không có gì cần nói với ta sao?" – Ngay cả thời điểm này khi chỉ có hai người, Ôn Khách Hành cũng không nhìn hắn. Hắn thật sự đã mất kiên nhẫn, kéo y đối diện với mình. "Có phải ta làm gì chọc giận đệ hay không? Đệ nói đi, ta sẽ sửa mà."
"Không... không có..." – Ôn Khách Hành bặm môi, đây là phản ứng mỗi khi y không nói thật. Chu Tử Thư đã ở bên y từ nhỏ, chút phản ứng nhỏ này không qua được mắt hắn.
![](https://img.wattpad.com/cover/337051711-288-k957988.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản văn Chu Ôn 2 [Sơn hà lệnh]
FanfictionChu Tử Thư x Ôn Khách Hành, phần tiếp theo của tuyển tập đoản Chu Ôn 1: https://www.wattpad.com/story/294255814-%C4%91o%E1%BA%A3n-v%C4%83n-chu-%C3%B4n-s%C6%A1n-h%C3%A0-l%E1%BB%87nh Bắt đầu từ đoản số 201, cảm ơn cả nhà vẫn luôn ủng hộ ạ <3