Hana đang đứng trước cổng trường, đầu cuối gằm xuống đất, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Giờ này mọi người đã đi về hết cả rồi, chỉ còn mình đứa nhỏ này đứng đây chờ đợi chú của mình. Chú đã bảo sẽ đón em nhưng giờ vẫn chưa tới, chú lại thất hứa nhờ dì Akane nữa sao...
-" Hana!"
Chợt một giọng nói trong veo lại có chút khàn vang lên, em lia mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh đó. Một người con gái với mái tóc đen dài, đôi mắt màu nâu đen lại chứa biết bao phần ấm áp nhìn về phía đứa nhỏ đang mở to mắt nhìn nó. Khoác một chiếc áo, trên người còn mặc đồ bệnh nhân, tay được Takemichi dìu dắt.
-"M..Mẹ..? Là... mẹ sao?"
-"Ehe, Hana giờ đã khôn lớn vậy rồi sao, buồn quá đi thôi, mẹ lỡ bỏ quên khoảnh khắc con khôn lớn mất rồi."
-"Ư.. hức, mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!"
Cô bé chợt bật khóc chạy về phía Yoshiko, ôm chầm lấy người mẹ mà em luôn mong ngóng, người luôn im lặng nhắm mắt nằm trên giường bệnh giờ đã thức dậy và đến bên em. Yoshiko cũng đã khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế lăn dài trên má.
Takemichi cạnh bên lại vội lau đi giọt nước mắt nơi khoé mi, nở một nụ cười đã lâu không còn thấy, ánh mắt lại lấp lánh ánh sáng. Gia đình cậu giờ đây đã trở lại rồi...
-'Thật tốt quá...'
.
.
.
-"Rửa mặt đi nào, Hana xấu xí quá đi thôi."
-" On hong ó ấu í!" (Con không có xấu xí!)
-" Rồi rồi không xấu, mau đi rửa mặt đi cô nương."
Takemichi nhìn mặt đứa cháu nhà mình vì khóc mà hai mắt đỏ hoe, sưng lên, mũi thì sụt sịt, vì khóc mà róng to lên nên khàn giọng. Yoshiko cũng không kém là bao nhưng đỡ hơn Hana chút, thế nhưng cô vẫn chọc đứa con gái nhà mình. Cậu thấy bản thân như đang trông hai đứa trẻ vậy.
Sau khi tỉnh dậy Yoshiko không muốn ở lại bệnh viện nữa liền đòi về nhà, Takemichi liền bất đắc dĩ phải hỏi chuyện bác sĩ, may sao tình trạng đã chuyển biến tốt nên có thể về. Căn nhà cũ ngày đó từng ở Takemichi đã không còn sử dụng nữa rồi nên bụi bẩn bám hơi nhiều, vậy nên cậu liền đề nghị cô qua ở cùng mình một thời gian, Yoshiko cũng đã đồng ý.
Vừa ngồi xuống ghế, Takemichi liền đem đến cho cô một ly sữa ấm, ly còn lại cho Hana, còn mình thì nhâm nhi ly cà phê đắng.
-" Em thay đổi khẩu vị rồi à, trước kia em có thích đắng bao giờ đâu."
-" Đời đưa đẩy cả thôi chị ạ, không uống em không có tỉnh táo để làm việc được."
Yoshiko nghe mà chạnh lòng, đứa nhỏ sống bừa bộn, ghét bị đau, không thích đắng chỉ thích vị ngọt, đam mê phim ảnh, truyện tranh giờ đây đã không còn. Căn nhà ngăn nắp, gọn gàng, truyện tranh và những đĩa phim cũng đã vơi bớt, ít được sử dụng, chúng bám bụi xung quanh, trong nhà cũng không còn những thứ ngọt ngào. Nếu không có Hana sống cùng, những đĩa phim và cuốn truyện đó chắc hẳn cũng không được sử dụng, những viên kẹo ngọt cũng không còn xuất hiện.
BẠN ĐANG ĐỌC
(DROP) [Alltake] Hôm nay thư kí lại muốn xin nghỉ việc.
RandomNgười ta thì làm bảo mẫu cho trẻ con Còn tôi thì làm bảo mẫu cho một lũ lớn xác Người ta thì làm thư kí cho một người Còn tôi thì làm thư kí cho hơn 20 thằng Công bằng là ở đâu!!!! ______________________________________ Câu chuyện kể về những tháng...