4

359 66 2
                                    

phương nhi nhấc bước chân nặng nề của mình đi dọc con phố quen thuộc, em khóc, nước mắt vẫn không ngừng rơi đầy trên gương mặt thanh tú. chưa bao giờ em cảm thấy lạc lõng như thế, cảm giác chia tay mối tình năm năm không khó khăn như em nghĩ. em buồn nhưng không hẳn là sụp đổ, em chỉ suy sụp và cảm thấy lạc lõng mà thôi. 

năm năm tuổi trẻ em dành hết mình để yêu cuối cùng lại chỉ nhận lại thứ đau khổ mà đáng ra em không nên nhận. có lẽ ngay từ đầu cách yêu của em và chị đã không đúng, là em đã tỏ ra quá hiểu chuyện để cho chị nghĩ rằng em không đòi hỏi những quyền lợi cơ bản, hoặc chỉ đơn thuần là do khánh linh bị cuốn vào guồng quay của công việc mà quên đi em. 

mà thôi, bây giờ nói chuyện vì sao lại như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa. em đã chọn buông tay rồi thì sẽ không quay đầu. câu chuyện của ngày hôm nay cũng chỉ là một giọt nước tràn ly mà thôi. năm năm trời đổi lấy sự quan tâm hời hợt, phương nhi em cũng chưa từng rẻ rúng đến thế. 

bước chân nặng nề đi trên góc phố quen thuộc rồi lại tìm tới công viên em vừa đến ban nãy. tệ thật, em còn chẳng biết phải đi đâu, em không thể nói cho người khác biết chuyện em và chị đã chia tay quá nhanh như vậy, em cũng chẳng thể đi tìm khách sạn vì bản thân ngoài điện thoại ra thì chẳng mang theo bất cứ giấy tờ gì. từ bao giờ em lại trở nên như thế này? từ bao giờ mà ngay cả việc đơn giản như tìm nơi để về với em lại khó đến thế? phương nhi cũng không biết nữa, em chỉ biết giữa lòng thành phố xa hoa này em vẫn luôn cô độc, ở giữa góc phố nhỏ thân quen này em cũng vẫn cô độc...

em tìm tới xích đu, khẽ ngồi đung đưa trước gió. sài gòn về đêm trời trở gió, những cơn gió lạnh đầu hạ mang theo thứ sức sống mãnh liệt mà lại giá buốt về đêm khiến cho em có chút rùng mình. phương nhi mặc rất mỏng, đồ của em chỉ đơn giản là một chiếc váy trắng tinh khôi dài qua đầu gối một chút, trước gió lạnh của màn đêm, phương nhi giống như cành liễu phất phơ trước gió, tựa như là em có thể bị thổi bay đi bất cứ lúc nào. 

12h23p 

đã nửa đêm và dường như khánh linh chẳng hề có ý định đi tìm em về. 

ting 

tiếng chuông điện thoại reo lên báo hiệu có tin nhắn tới. phương nhi lấy tay gạt đi những giọt nước mắt vẫn còn ứ đọng trên mi mắt, em cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn mà khánh linh gửi tới. 

khánh linh:
chị để đồ ăn ở trên bàn, em về thì hâm nóng lại rồi ăn. 
khóa cửa bị hỏng rồi, chị để cửa cho em.

dòng tin nhắn nhòe đi trước mắt, em dường như không còn đủ can đảm để đọc tiếp nữa. bạn gái, vợ sắp cưới của chị ta tức giận bỏ nhà ra đi vậy mà chị ta lại chẳng đi tìm em. đã không tìm thì thôi lại còn không có lấy nổi một cuộc điện thoại xin lỗi mong em quay về mà chỉ là vài dòng tin nhắn với ý nói nhất định em sẽ về nhà. có lẽ bùi khánh linh thật sự cho rằng em không còn nơi nào để đi ngoài căn nhà ấy. 

nhưng biết sao đây, hôm nay cho dù có chết cóng ở bên ngoài em cũng sẽ không trở về căn nhà đó. hôm nay em chọn sống cho chính mình, cho em và chỉ vì em mà thôi. 

[ ngọc nhi ] mưa rơi góc phốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ