9

315 54 14
                                    

bảo ngọc cùng em rời khỏi tòa chung cư, cô nhanh tay mở cửa xe cho em vào xong sau đó đi ra cốp xe để cất vali. xong xuôi mọi chuyện bảo ngọc mới lên xe chuẩn bị đưa em đi mua sắm đồ đạc. để xem nào, có lẽ đầu tiên cô sẽ đưa em đi mua nội thất. lâu lắm rồi bảo ngọc mới đi mua sắm, nếu không vì phương nhi có lẽ cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đi mua mấy thứ đó. với bảo ngọc căn nhà hiện tại đã đủ để cho người đi mây về gió như cô sống rồi, hầu hết thời gian của cô đều ở bên ngoài không mấy khi ở nhà nên cũng không cần thiết lắm. nhưng mà bây giờ có phương nhi rồi, em cũng không phải người nhàm chán như cô nên bảo ngọc muốn căn nhà của mình khiến em cảm thấy thật sự thoải mái. 

"bây giờ mình đi mua nội thất nha, nhi có muốn đổi gì trong nhà thì cứ nói với chị nha." bảo ngọc vừa lái xe vừa quay sang nhìn em một cái sau đó lại tiếp tục chăm chú lái xe nói với em. 

"thôi chị, em không có muốn đổi gì đâu mà. ở ké nhà rồi còn làm vậy sao mà coi được hả chị." phương nhi vội vàng xua tay lắc đầu tỏ ý không cần. sao mà em dám làm phiền cô tới mức đó được chứ, với cả hiện tại nhà bảo ngọc đã tuyệt lắm rồi, em không cần cô phải thay đổi gì vì mình đâu.

"nhi đừng ngại, em cứ coi như là giúp chị đi sắm sửa nhà cửa, em cứ chọn đồ theo ý em coi như là tư vấn cho chị đi. đừng đặt nặng vấn đề quá, chị chỉ muốn ngôi nhà của mình có sức sống hơn thôi à." cô biết em ngại cho nên nhanh chóng nghĩ ra cách khiến em bớt căng thẳng. đúng là cô mua đồ vì phương nhi nhưng suy cho cùng cũng là mua cho nhà của cô vậy nên để em nghĩ như vậy chắc em sẽ không thấy áy náy mà từ chối cô nữa.

"như vậy...liệu có ổn không chị?" phương nhi nghe xong cũng thấy có lí hơn nên sự e ngại trong lòng cũng giảm bớt được phần nào. em thật sự không mong mình sẽ đem lại phiền phức cho bảo ngọc, làm phiền cô nhiêu đó thôi em đã thấy đủ rồi. 

"được chứ tại sao lại không. nhi đừng ngại nữa, sau này tụi mình còn chung đụng nhiều thứ, em cứ ngại như thế làm chị cảm thấy mình là người mặt dày khi không biết ngại bao giờ đó nha." 

bảo ngọc thấy em dần chấp nhận thì liền buông ra một câu nói đùa để hòa hoãn bầu không khí, cô muốn chọc cho em cười, phương nhi cười lên là đẹp nhất vậy nên cô muốn em luôn cười. bảo ngọc biết em chắc chắn còn buồn vì chuyện ban nãy, vì việc em mới chia tay, đó là cảm xúc tự nhiên và cô cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc phân tán sự tâm trung của em vào nỗi buồn đó. có lẽ nó không phải kế sách lâu dài nhưng sẽ là phương án hiệu quả lúc này.

"đó gọi là cởi mở, chị không ngại vì đó là nhà chị mà ngọc." phương nhi bật cười trước suy nghĩ của bảo ngọc. em thích sự cởi mở của bảo ngọc, giống như cô có thể nói chuyện với mọi người luôn ấy. trước đây bảo ngọc không như thế, cô hướng nội ít nói và thậm chí còn ngại người lạ, khi đó em lại là đứa hoạt bát, hay nói chuyện và cởi mở. nhưng có vẻ những năm tháng đó đã trôi qua, thời gian đã thay đổi tất cả, nó thay đổi bảo ngọc cũng thay đổi cả phương nhi, người thì tích cực người thì không.

"thì chị nói vậy thôi, nhi cũng cởi mở lên, đừng có ngại gì hết, chúng ta cũng đâu phải người xa lạ." 

"dạ, em sẽ cố."

[ ngọc nhi ] mưa rơi góc phốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ