5

437 70 2
                                    

bảo ngọc đứng ở góc đường đêm muộn, trên tay vẫn cầm điện thoại ghé vào bên tai để nghe công việc và vẫn chưa có ý định sẽ rời đi. cô chỉ là lưu luyến nơi em ở, đã hai năm rồi cô chưa gặp lại phương nhi, dù không thể ở gần em lâu hơn chút nữa nhưng ít ra cô cũng có thể hít thở chung một bầu không khí với em lâu hơn chút nữa.

cô đưa mắt nhìn về công viên cũ ban nãy, nơi này với cô kì thực rất quen thuộc. những năm tháng cấp ba của cô và em đến nơi này rất nhiều, cô còn nhớ như in vị trí bí mật mà phương nhi sẽ tới trốn khi em buồn. lúc đó em mới chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, cứ buồn thì lại lủi thủi ra đó âm thầm khóc một trận sau đó lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra. cô không thích nhìn em như thế, cảm giác nhìn thấy em làm gì cũng phải chịu đựng một mình khiến cô muốn tiến tới chia sẻ, gánh vác thay em. 

đáng tiếc, phương nhi không cho cô có cơ hội làm vậy...

bất giác một bóng hình quen thuộc mà cô ngày đêm mong nhớ lần nữa xuất hiện trước công viên cũ ấy. em khóc, cô có thể nhìn thấy khóe mắt sưng đỏ và những giọt nước mắt chưa khô trên gò má của em. em chạy vào công viên với bộ dạng giống như ban nãy cô đưa em về. có lẽ là đã có chuyện gì đó xảy ra nên em mới chạy lại ra đây giờ này. 

bảo ngọc không kiềm chế được bước chân muốn chạy theo em nhưng rồi cô lại tự đứng lại. nếu em đã về nhà và chạy ra đây thì có lẽ khả năng cao rằng bùi khánh linh cũng sẽ chạy tới tìm em sớm. là bạn học chung cấp ba cô biết rất rõ tính ghen tuông của bùi khánh linh, hơn nữa cô ta cũng không thích cô, bảo ngọc không muốn vì mình mà em trở nên khó xử. 

"ừ, còn việc gì thì gửi qua mail cho tôi, sáng mai tôi sẽ trả lời."

vội vàng cúp máy với cuộc gọi công việc, bảo ngọc vẫn đi vào bên trong công viên nhưng cô lại chọn cho mình một chỗ nấp kín đáo để quan sát em, đồng thời nếu như bùi khánh linh có tới cũng sẽ không phát hiện được ra cô. 

từng cơn gió lạnh thổi qua sài gòn ban đêm, ngay cả khi mặc áo khoác cô cũng cảm nhận được từng đợt ớn lạnh vậy mà em lại chỉ mặc cái váy mỏng ban tối, nếu cứ tiếp tục cái đà này cô sợ phương nhi sẽ bị ốm mất. 

em ngồi ở xích đu thút thít khóc làm cho lòng của bảo ngọc quặn thắt, cô muốn tiến tới ôm em vào lòng vỗ về an ủi nhưng lại cũng không dám bước tới nên chỉ có thể giương mắt nhìn em khóc. bạn nhỏ của cô cuối cùng cũng tự mình gạt đi nước mắt và rồi cầm điện thoại lên check tin nhắn. rốt cuộc là ai gửi đến tin nhắn, nội dung là gì mà sau khi em xem xong còn khóc to hơn hồi nãy. phương nhi nức nở trong tủi thân ngập tràn. người em yêu có lẽ không yêu em nhiều đến thế, chỉ có mình em dốc lòng và cố chấp cứu vãn một mối quan hệ đáng ra nên kết thúc này. 

bàn tay nắm chặt trong bóng tối, bảo ngọc cuối cùng cũng chịu không được mà nhắn tin cho em trước. 

khủng long:
em có ổn không?

đừng ngồi đó nữa, trời lạnh lắm.
bạn nhỏ phải về nhà thôi, khuya lắm rồi.
đừng khóc nữa, mắt em sưng hết lên rồi công chúa ơi.

[ ngọc nhi ] mưa rơi góc phốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ