Để tránh buổi xem mắt, Thẩm Tịch Dao mới kéo Hề Mạn đến Tần Lan Các ăn tối, nhưng cô vẫn không tránh khỏi sự tấn công dồn dập bằng video call của mẹ Thẩm.
Sợ làm phiền cuộc nói chuyện của hai mẹ con, Hề Mạn ra ngoài nghe điện thoại.
Chỉ là cô không ngờ lại gặp Giản Chước Bạch ở đây.
Đèn trong cầu thang lờ mờ, Hề Mạn mê man, có chút hoảng hốt chưa dám xác nhận.
Anh đã cao lớn hơn rất nhiều so với thiếu niên kiêu ngạo bất kham trong ký ức, chiếc áo gió màu đen được cắt may cẩn thận bao bọc một dáng người hoàn hảo, chân dài vai rộng, khí chất lạnh lùng, cùng với khuôn mặt quá mức anh tuấn sáng sủa, anh là một sự tồn tại có thể nổi bật ngay cả ở trong đám đông.
Người đàn ông bước xuống bậc thang, mí mắt hơi cụp xuống, thoải mái lười biếng, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Anh giống như lơ đãng ngước mắt lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Hề Mạn, đèn trong cầu thang vụt tắt.
Hầu hết khách hàng đến Tần Lan Các đều dùng thang máy, có rất ít người tới lui trong cầu thang bộ.
Đèn ở đây được kích hoạt bằng giọng nói, trước đó Hề Mạn nghe điện thoại nên đèn vẫn luôn sáng. Bây giờ xung quanh đã yên tĩnh, đèn cảm ứng âm thanh cũng tắt theo.
Trước mắt bỗng rơi vào bóng tối, lồng ngực vốn không hiểu sao lại căng thẳng của Hề Mạn cuối cùng cũng được thả lỏng.
Hề Mạn từ nhỏ đã theo học ở trường quý tộc, từ tiểu học đến trung học cơ sở, cô và Giản Chước Bạch đều học cùng trường nhưng khác lớp.
Bởi vì gia thế của Hề gia và Giản gia, cả hai đều nổi tiếng trong trường, họ biết nhau nhưng rất ít khi tiếp xúc.
Mãi cho đến khi vào cấp ba, hai người lại đột nhiên học cùng lớp.
Cô cũng không hiểu tại sao Giản Chước Bạch lại nhìn trúng mình, cứ rảnh rỗi liền quấn lấy cô cả ngày.
Anh dùng cách thức bá đạo ngang ngược nhất theo đuổi cô trong suốt hai năm.
Cô dựa vào gia thế hiển hách và thành tích xuất sắc đứng trong top ba của khối mà tâm cao khí ngạo, chẳng để ai vào mắt, cũng phớt lờ anh hai năm.
Khi đó bọn họ kinh nghiệm non nớt, thiếu bình tĩnh trong việc giải quyết vấn đề, thực sự là tuổi trẻ nông nổi.
Bây giờ gặp lại, Hề Mạn hoàn toàn không biết hai người đối mặt thì nên nói gì.
Hiện tại đèn đã tắt, vừa rồi Giản Chước Bạch chỉ nhìn thoáng qua, có lẽ cũng sẽ không nhận ra cô đâu nhỉ.
Nếu thế, ngược lại lại tránh được cả hai bên đều bối rối.
Hề Mạn nghĩ như vậy, quyết định nhanh chóng trở về phòng bao.
Ở cửa cầu thang, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Quý cô này, xin chờ một chút."
Anh khiêm tốn lịch sự, giọng nói từ tính dễ nghe, khác một trời một vực với những lời đùa cợt nhả trong trí nhớ của Hề Mạn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Chước Chước lãng mạn (Lãng mạn cháy bỏng) - Dạ Tử Tân
RomanceTruyện: 𝑪𝒉𝒖̛𝒐̛́𝒄 𝑪𝒉𝒖̛𝒐̛́𝒄 𝒍𝒂̃𝒏𝒈 𝒎𝒂̣𝒏 (𝑳𝒂̃𝒏𝒈 𝒎𝒂̣𝒏 𝒄𝒉𝒂́𝒚 𝒃𝒐̉𝒏𝒈) [灼灼浪漫] Tác giả: Dạ Tử Tân Ngày hoàn thành nguyên tác: 30/03/2023 Ngày hoàn thành bản dịch: 30/08/2023 Edit + Beta: quattutuquat Số chương: 70 chương (52 c...