Chương 06: Nếu em đã bán cho tôi, thì em là của tôi.

1K 30 0
                                    

Đông Nam Á có 4.000 km đường biên giới, 100.000 ngọn núi, trong ngôi làng nhỏ này, khi nhìn qua khung cửa sổ, những con đường núi dài vô tận không có điểm cuối.

Lam Vãn đau xót thu hồi ánh mắt, hàng mi dài khẽ rũ xuống, hai chân vẫn còn hơi yếu, đầu nhũ hoa non nớt bị day nghiến đau đớn khiến cô vô thức cắn chặt môi dưới, chống người bước xuống giường.

Cô đi tới cạnh cánh cửa, giật giật chốt cửa vào trong hai lần, bên ngoài cửa chỉ truyền đến tiếng ổ khóa va chạm leng keng.

Hắn dùng tiền mua cô từ tay bọn buôn người, bây giờ lại nhốt cô lại, đem cô trở thành vật độc chiếm trong lòng bàn tay mà giam cầm.

Cô đối với tất cả những điều này thật sự sợ hãi, tựa người vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt chính mình.

Đột nhiên, có một cái đầu nhỏ thò vào từ khung của sổ bằng gỗ, cô bé có khuôn mặt trẻ con đáng yêu, hai bàn tay nhỏ bưng hai cái bát đặt trên bệ cửa sổ, rụt rè không dám ngẩng đầu, nói: "Chị ơi, đây là cơm anh trai kia bảo em mang cơm tới cho chị."

Cô gái đang ngồi xổm trước cửa nghe được tiếng phổ thông quen thuộc, kinh hỉ vội vàng đứng dậy bước nhanh về phía giường gỗ.

Đôi mắt xinh đẹp có chút buồn của cô trông rạng rỡ hơn, nhìn cô bé 13 14 tuổi mặc váy trước mặt, vui mừng hỏi: "Em có thể nói tiếng Trung Quốc?"

Ngoại trừ Hoắc Mãng, đã mấy ngày rồi cô cũng chưa nghe thấy ai nói chuyện với mình bằng tiếng Trung, những kẻ buôn người từ Myanmar kia cũng chỉ có thể nói vài từ đơn giản với ngữ điệu bập bẹ.

Cô bé né tránh ánh mắt, vội vàng nói: "Chị, mau ăn cơm đi." Sau đó bước nhanh xuống lầu trúc, chạy ra ngoài sân.

Lam Vãn còn chưa kịp gọi cô bé kia lại, cúi đầu nhìn xuống bệ cửa sổ, trước mặt chỉ có một đĩa thức ăn nhỏ cùng một chén cơm gạo lứt, cơn đói trong dạ dày thôi thúc, khiến cô cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.

Quá cứng, loại cơm gạo lứt này không khác gì cát sỏi, gạo lứt cứng khiến răng thật sự không nhai nổi, cô cố gắng ăn vài miếng thức ăn, nhưng không thể nuốt trôi được.

Cô gái ăn không ngon ngủ cũng không được an ổn nằm trở lại giường gỗ, nhắm hai mắt lại, đôi tay mảnh khảnh siết chặt ga giường, muốn tiếp tục giấc mơ nhìn thấy cha mẹ lúc nãy, trong mơ cảm thấy thật hạnh phúc khi được cùng ba mẹ nói thêm vài lời.

Một lúc sau, bên ngoài có tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, tấm ván gỗ kẽo kẹt đẩy ra.

Lam Vãn nghe thấy âm thanh liền mở mắt ra, híp híp mắt, vai co rúm, giống như một con mèo con tội nghiệp bị dọa cho kinh hồn bạt vía, cô từng chút từng chút nhích người dựa sát vào bức tường bên giường gỗ.

Cô muốn nghỉ ngơi, cô không còn đủ sức để tiếp tục chịu đựng những dày vò từ đôi tay chai sạn của hắn.

Hoắc Mãng xách hai thùng nước nhẹ nhàng đặt xuống đất, đôi mắt phượng liếc nhìn đồ ăn còn chưa động được mấy miếng trên bệ cửa sổ, sải bước đến mép giường gỗ ngồi xuống, nhìn cô chằm chằm hỏi: "Sao không ăn cơm?"

(Editing - cao H) Ép buộc thuần phụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ