6.

2K 196 9
                                    

bảo thức dậy khi mặt trời đã trên đỉnh đầu. cái nắng chói chang của sài gòn làm lưng em ướt một mảng dù điều hòa vẫn bật đều đều. đầu óc trống rỗng sau một đêm dài phải nghĩ nhiều thứ, cái bụng trống không kêu lên sau hơn nửa ngày vì chỉ có một viên socola trong bụng. bảo thấy bao tử của mình đang quặn lên từng hồi khiến em phải nhăn mặt. vội vã tìm hết thức ăn trong tủ lạnh nhưng chỉ tìm được một cây xúc xích và một hộp sữa bò. không còn gì để ăn nên cũng phải cố nhét hai thứ đó vào bụng. đột nhiên chuông điện thoại của em rung lên, một số lạ gọi đến

-" anh ơi anh có đơn đồ ăn đặt hộ, xuống nhà lấy giúp em ạ" là một giọng nam đang bể giọng, âm thanh bên kia em thấy có gì đó quen quen nhưng không nhớ là ai. đơn đặt hộ chắc là masew đặt giúp em vì thế bảo cũng ra cửa lấy đồ

cánh cửa mở ra chẳng có ông tài xế công nghệ nào cả, chỉ có andree và chiếc rolls royce màu đen huyền của gã. gã mặc chiếc áo thun đen và cái quần đùi màu vàng chói chang như cái nắng sài gòn. bảo nhận ra mình bị lừa và không hiểu vì sao gã có thể có số điện thoại lẫn địa chỉ nhà của cậu

" mang đồ ăn qua cho em " andree xoay bịch đồ ăn to đùng lên trước mặt bảo, gã cười tươi như muốn đánh cắp trái tim của em và bảo thề là ai nhìn thấy cũng sẽ say nắng mất

" ăn rồi, mời về" bảo muốn đẩy cửa cổng lại nhưng gã đã chặn cửa mất, với sức lực của một con thỏ chỉ biết ăn vặt và con hổ chăm chỉ tập gym thì gã hoàn toàn áp đảo em

" mà anh chưa ăn, em không định mời anh vào nhà à?"

" không mời"

" em không mời thì anh tự vào"  andree đẩy bảo sang một bên, hiên ngang bước vào nhà người ta như thể nhà mình, gã ta cũng không quên bấm khóa xe lại. còn bảo thì đứng trố mắt nhìn, em không nghĩ gã có thể hành xử một cách tự nhiên đến thế

andree bước vào nhà, lục lọi khắp nhà bếp để kiếm dĩa bày thức ăn ra. đột nhiên gã thấy viên kẹo hôm qua mà gã đưa cho em vẫn còn nguyên trong tủ lạnh

" sao anh dặn không ăn? hay lại muốn anh mớm cho ăn nữa?" 

" đéo cần nhé, chưa quăng là may đấy" bảo thích viên socola đó lắm, vì gã cho mà. bảo chỉ muốn để nó trong tủ lạnh thôi. phần vì không nỡ, phần vì bị dị ứng với socola. may hôm qua em chỉ bị sưng phù nhẹ chứ không có triệu chứng gì nghiêm trọng

andree bày một bàn thức ăn, nào là gà rán, bún bò, hủ tiếu, chè thái cùng mấy lon pepsi. em bất ngờ khi gã mua một đống đồ ăn như thế. gã mua cho em? vậy gã nghĩ em ăn nhiều đến mức này à

" anh nghĩ tôi là heo hả?"

" không biết em muốn ăn gì nên thấy món gì mua cái đó thôi. em lại ăn chung đi" andree bắt ghế ra ngồi tiện nhất ghế ra cho bảo, gã cư xử như chính gã mới là chủ nhân của căn nhà này

" anh ăn lẹ rồi biến hộ, tôi không đói" bảo vừa cất lời cái bụng liền kêu lên như muốn phản bội chủ nhân của nó, gã cười lên bởi sự xạo ke của em. lúc nãy gã thấy vỏ xúc xích và hộp sữa trong thùng rác gã đoán buổi trưa của em chỉ có 2 thứ đó và tự hỏi tại sao ăn uống kiểu đó bảo có thể có cái nọng bự như thế được

andray| Andree×Bray; hai nửa trên mây tànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ