khi bảo mở mắt ra đã là 7h tối. mùi thơm phảng phất từ bếp khiến em đói bụng mặc dù đã nốc trọn một tô bún bò và ly trà sữa full topping. bắt gặp bóng lưng khoa đang lọ mọ trong nhà bếp khiến em nhảy lon ton vào phụ anh hai. đã lâu lắm rồi hai người họ không rảnh rang như này. bảo thì lo cho dự án của mình và chạy show còn khoa thì cũng ấp ủ một tác phẩm mới và thu xếp cho chương trình. bọn họ ai cũng bận bảo không biết phép màu nào khiến hai người có thể thân đến như thế, như thể anh em một nhà. khoa mang đến cho em cảm giác của một người anh hai, lúc nào cũng dịu dàng và chu đáo. còn bảo đối với khoa là một đứa trẻ tài giỏi và nhạy cảm. những năm tháng lớn lên cùng nhau khiến sợi dây liên kết giữa họ ngày càng mạnh mẽ như thể biết những gì đối phương nghĩ
" anh làm nhiều món thế?" bảo thấy một bàn đầy thức ăn, có đủ các loại thức ăn từ bổ dưỡng đến độc hại như bia bọt
" tối nay mọi người qua ăn tiệc, ê bắt dùm chảo dầu" karik miệng vừa nói tay vừa ướp thịt. nhìn những miếng thịt bò tẩm sốt các loại gia vị bắt mắt khiến bảo nhỏ dãi
" là ai? em quen không?"
" thì trong rap việt "
" có anh ấy không ạ?" bảo lỡ miệng hỏi, nghe đến hai chữ rap việt em liền nghĩ đến andree- cái người làm tim bảo đau mấy ngày nay. nhưng bảo vẫn quan tâm đến gã như thói quen khó bỏ. em không muốn gặp gã ngay lúc này, em vẫn không quên được lúc gã đuổi em xuống xe và rít ga mạnh đến nỗi nước bắn vào người, em còn nhớ ánh mắt khinh bỉ của gã, in đậm mấy lời gièm pha dành cho em.
" không chắc, hình như bận cái gì đó" karik khỏi cần hỏi cũng biết anh ấy bảo nhắc là ai. là cái gã tồi mà không biết điều, không biết phải trái đúng sai. khoa không ghét andree nhưng anh không thể chấp nhận thái độ ngang như cua của gã, andree còn chẳng chịu nhìn lại lỗi sai của mình mà cứ nhắm mọi tội lỗi về phía bảo. từ trong ánh mắt của em, khoa có thể thấy em đối với andree không phải là đồng nghiệp bình thường nhưng khoa cũng không thể nghĩ đến việc em đơn phương gã tồi đó 10 năm trời
cơn sóng thất vọng gợn lên trên mắt bảo, lẫn cả sự vui vẻ. em chỉ thở dài một hơi rồi bình lặng phụ giúp anh hai. không gian bao ngập đầy mùi hương của thức ăn và mau chóng trộn lẫn tiếng cười đùa của hai anh em. đồng hồ điểm 8h30 và cánh cửa vang lên nhịp gõ cửa
" cốc cốc cốc ai gọi đó?" bảo vui vẻ lên tiếng, nhìn qua lỗ nhỏ của cánh cửa đã thấy suboi và jaytee tay xách nách mang đầy thức ăn mua từ siêu thị đến
" chị với tee nè "
" mời vàoooo " bảo mở cửa, không quên xách hộ đồ trên tay suboi còn thanh tuấn vẫn còn khệ nệ với hai túi đồ của mình mà không có sự giúp đỡ nào
bốn người cùng hì hục trong nhà bếp để đếm ngược đến bữa tiệc. căn bếp nhỏ cùng hạnh phúc to khiến họ như những người trong gia đình đích thực. anh thái và big đến cũng là lúc đồ ăn đã chuẩn bị xong cả. thịt nướng đỏ mọng, canh rong biển bốc khói cùng mùi thơm của rau củ nướng tràn ngập khắp căn hộ. cả bàn tiệc thịnh soạn được dọn lên không thiếu thức uống lúa mạch mà anh thái mang đến, thái còn mang cả mấy chai rượu loại mạnh để cùng mọi người thưởng thức
BẠN ĐANG ĐỌC
andray| Andree×Bray; hai nửa trên mây tàn
Fanfiction" bảo nhận hoa đi rồi làm người yêu anh nhé "