Chương 12

112 2 0
                                    

Cứ thế, em dần quen đi cái cảm giác cô đơn, lạnh lẽo, thay vào đó môi em luôn nở nụ cười thật tươi, tiếp nhận những hạnh phúc, cảm giác ấm áp mà hai anh mang lại cho em

Và...dần dần...có khi em lại quên bằng mất Jeon Jungkook

- Yah...anh làm cái gì mà cháy mất cái chảo của em rồi!!

Em đi ra, tắt bếp đi, chống nạnh mà nhìn lấy người con trai mặc áo ba lỗ lộ ra đôi tay cơ bắp kia

- Ơ...ai biết gì đâu!!

Namjoon cổ đánh trống lảng sang chỗ khác, em phì cười, con người này luôn luôn ngây ngốc đến vậy mà

Cùng Namjoon ăn cơm xong, anh đi làm, còn em lại chỉ biết quanh quẩn ở phòng, rôì ra ngoài, em ước gì em được đi làm nhỉ. Nhưng bằng cấp em thì chả có, xin làm ở đâu người ta cũng không chịu nhận. Em cảm thấy vô cùng hổ thẹn khi phải lấy tiền của người khác, dựa dẫm vào nó mà tiêu xài.

Bỗng điện thoại em reo lên, nhấc máy rồi alo, giọng em nhỏ nhẹ phát ra

- Jimin..em có muốn tới thăm Jungkook không, anh nghĩ rằng mọi việc đã ổn hơn!!

Ngay lập tức em nói vâng, chạy thật nhanh về nhà, thay quần áo, cắp túi xách rôìchạy  thật nhanh đến bệnh viên, nơi mà anh ở đó.

Bước vào trong sảnh, Jin cậu đã ở ngay đây, dẫn em vào trong một căn phòng. Căn phòng này cách biệt, chỉ duy nhất có một phòng ở đây thôi!!

Bước vào trong phòng, đôi vai em khẽ run run, bộ dạng yên bình ngủ say của anh, mái tóc rối bù, chân lại bị xích vào một chỗ, Jungkook ôm thật chặt lấy con gấu bông bên cạnh.

SeokJin liền lặng lẽ đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho em

Jimin liền bước tới, vuốt lấy mái tóc của anh, một lần nữa em lại không kìm được nước mắt

Chắc anh...đã vô cùng khổ sở...

Mi mắt Jungkook dần hé mở, chớp chớp, đầu ngoảnh sang nhìn người con gái đang ân cần ngồi bên mép giường kia. Anh bật dậy, ôm chặt lấy gấu bông trong tay, đôi mắt có gì đó phòng thủ nhìn về phía đối diện

- J... Jungkook. anh còn nhớ em không!!

Jimin bình tĩnh, cố gắng trấn an anh, lúc này mắt anh liền mở to ra, sống mũi cay cay sà nhanh vào lòng em

- Ji... Jimin... Anh vô cùng nhớ em, sao em tới lâu vậy, sao em không tới đón anh!!!

Khuôn mặt đã đẫm nước mắt dụi dụi, vào vai em, Jungkook vô cùng sợ những muĩ kim tiêm, và thứ gì đó còng vào chân anh nữa

Jimin xoa xoa lấy mái tóc Jungkook, vỗ về

- Jungkook...em ở đây rồi, em sẽ không bỏ anh!!!

Ngay lúc này anh nhìn thẳng vào mắt em, cầm lấy đôi bàn tay mà chạm vào má anh

- Em... em không rời xa anh chứ, em không có bỏ rơi anh đúng không!??

Jungkook như vui mừng, ôm lấy Jimin em vỗ nhẹ tấm lưng gầy của anh, gật đầu

Cả ngày hôm đó, em đã cùng chơi với anh, tâm trạng jungkook giường như tốt lên

Lúc này Jin vào, Jungkook liền ôm chầm lấy em, bao bọc cả người em, ảnh mắt sắc lẹm nhìn về phía người kia

- A. anh Jin...

Em liền chồm mặt mình ra

- Jimin...em ra đây anh nói chuyện với em được không!??

Anh nghe thấy vậy, miệng quát

- KHÔNG ĐƯỢC!! EM ẤY LÀ CỦA TÔI!! KHÔNG ĐƯỢC ĐƯA EM ẤY ĐI ĐẦU HẾT!!

-Họ đều chính là người muốn chia rẽ em và anh

- A... Jungkook ngoan...em ra một chút thôi mà!!

Cố gắng trấn tình lại anh

- Không...hắn là người xấu, em không được đi, em phải ở đây với anh!!

Em bất lực nhìn sang bên cậu

- Jin tí nữa em sẽ ra nói chuyện sau nha...

Cậu cũng gật đầu, điềm tĩnh bước ra ngoài

Lúc này, Jungkook mới chịu buông em ra. Vui vẻ nói

- Mau...anh cho em xem cái này!!

Nắm lấy tay em rồi bước ra phía bàn, anh lôi ra một chiếc hộp nhỏ có gắn nơ ở trên

Anh đẩy qua phía em, kêu em mở ra, em cẩn thân dùng hai tay mở nắp hộp,bên trong toàn là hạc, cả sao giấy nữa, giữa những đống hạc giấy và sao, là bó hoa giấy nhỏ xinh ở trong. Em vỡ òa, cầm lên thích thú

- E... Em thích không!? Ở đây người ta có dạy anh làm mấy cái này!!

Anh ngại ngùng nhìn em, em trong lòng vô cùng ấm áp, hôn lấy đôi môi mỏng kia

- Anh thực sự rất giỏi, em rất thích!!

Nhìn lên đồng hồ, đã 8h30 rồi, có lẽ em phải về thôi

- Jungkook đến giờ em phải về rồi!!

Bẹo bẹo má anh, khuôn mặt anh hoảng hốt, méo xệ đi

- Không...em không được đi đâu hết, em ở đây với anh đi!!

Anh lay lay cánh tay em

- Jungkook ngoan, em hứa em sẽ lại đến thăm anh mà

Em mím môi, cọ cọ mũi mình vào mũi anh

- Không... Em không được đi đâu hết...

Nước mắt anh chảy dài, níu tay em lại

- Thôi được rồi, anh mau ra đây!!

Jimin nắm lấy tay anh, dìu Jungkook xuống giường, nhân lúc anh không để ý, còng lại chân anh vào

Jimin nắm lấy tay anh, dìu Jungkook xuống giường, nhân lúc anh không để ý, còng lại chân anh vào

- Em xin lỗi...

Nói xong rồi chạy thật nhanh ra cửa, anh thì hoảng hồn, vội vàng cố gắng tháo công chân ra, điên cuồng gọi tên em

Dùng lại giữa hành lang, em lau nước mắt, cố gắng cho mình khuôn mặt tự nhiên nhất có thể, kìm nén hết những giọt nước mắt vào trong

- Jimin...

Jin liền gọi em lại, lúc này em mới nhớ ra là em còn cuộc trò chuyện giữa cậu và em nữa

- Jimin.. Anh nghĩ rằng, em nên viết thư cho em ấy, có lẽ nó sẽ đỡ hơn. Khoảng hai tuần một lần em đến thăm cũng được!!

Cậu cười nói, ôn nhu ra lời khuyên cho em, đó không phải ý tưởng tồi, em vui về chào cậu rồi ra về

Cứ thế, tối hôm đó em lúi húi viết thư cho anh, chắc chắn, anh sẽ vui lắm đây!!

Limerence [CV]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ