Beomgyu ngoài thì nhìn hài hước luôn vui vẻ với người khác thậm chí là cả người lạ , ấy chỉ là lớp vỏ để che mắt người ngoài thôi . Những ai chơi thân với cậu đều biết cậu không phải như thế , cậu có những tâm tư giấu kín , cũng có... những vết xước nhiều đến nỗi chảy rỉ cả máu cậu cũng chẳng thèm quan tâm nữa , và hơn cả là có người cậu thầm thương đã lâu mà cậu cũng chẳng dám nói . Nhưng... cậu giấu tệ lắm - khi đứng trước mặt hay nói chuyện với người ấy . Cậu yếu đuối , ánh mắt cậu sáng rực tựa như ánh trăng rằm , thân thể cậu như bông hoa linh lan - đẹp , đắt đỏ , kiêu sa , thấm buồn , hãy sợ một hạt mưa chẳng may rơi trúng bông hoa ấy thôi , chỉ thế thôi cũng làm cậu nát tan cõi lòng , chỉ thế thôi cũng đủ để dập nát cả bông hoa linh lan kiêu sa trắng muốt ấy , mạnh mẽ mà cũng yếu đuối...
Đang đi trên đường bàn bạc chuyện trang trí sân khấu thì một giọng nam quen thuộc gọi anh
" Anh Yeonjun " là Taehyun . Cậu nhóc đang đi cùng một người chạy đến chỗ anh .
Và người đó , chắc chắn rồi , là Beomgyu - chàng trai với nụ cười hiền dịu nhìn theo bóng hình của Taehyun đang chạy về phía anh .
" Hôm nay anh cũng đi bộ sao , mà.. đây chắc là anh Soobin ha , anh Beomgyu có kể em nghe rồi " cậu hí hửng nói .
" À chào cậu , vậy cậu chắc là Taehyun nhỉ " hắn cũng vui vẻ mà chào lại .
" Mà Kai đâu sao không đi cùng " anh bấy giờ mới lên tiếng .
" Kai có việc ở lớp nên đi trước rồi , mà anh có ý tưởng gì cho sân khấu chưa "
" Nếu thiếu người thì để em gọi thêm người cho " Beomgyu nhanh chóng tiếp lời , với cậu , để gọi thêm chục người nữa cũng chỉ cần thở dài một hơi , tự khắc sẽ có người sà vào mà hỏi han .
" Ừm , có vẻ là chúng ta hơi ít người thật , vậy nhờ em rồi Beomgyu " anh gật gật đầu rồi nói .
4 người cứ thế vừa đi vừa trò chuyện , được một lúc nữa họ chào nhau rồi rẽ sang về lớp của mình .
Vì đã là giữa học kì 1 của lớp 12 nên nhà trường đã tạo ra các cuộc thi tháng để đánh giá năng lực của học sinh . Bài tập cũng đã nhiều lên đáng kể ,hắn mới về trường đã phải tham gia cuộc thi tháng ,điều này khiến anh khá lo vì..hắn là bạn cũng bàn ?, vì hắn ở cũng nhà với anh hay vì hắn là anh họ của Beomgyu chăng ? . Anh không biết nữa chỉ là thấy hơi lo thôi . Nhưng nghe mọi người nói hắn học giỏi lắm mà , đúng không?
Lặng lẽ quan sát hắn trong mấy tiết học , họ không nói chuyện với nhau, chỉ nhìn nhau , đôi khi hắn bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình nhưng lại chả muốn nhìn lại vì hắn biết , nếu hắn quay lại thì chỉ nhìn thấy ánh mắt né tránh , bầu không khí ngại ngùng giữa cả hai . Hắn không muốn , không muốn hay không lỡ làm phiền ánh mắt chăm chú đó cứ nhìn lên mình và ngược lại hắn lại chỉ muốn anh nhìn vào hắn , chỉ nhìn hắn thôi...
Suốt mấy tiết , anh cứ nhìn hắn , anh nhìn hắn viết , nhìn hắn nhăn mặt vì có chỗ không hiểu , rồi lại nhìn hàng lông mày hắn dần giãn ra vì hiểu bài , và..còn nhìn hắn cười nữa . Anh chăm chú và còn cười theo mỗi khi thấy hắn cười , sao nhìn cứ như anh đang yêu thầm , đang theo đuổi hắn vậy . Nhưng anh mặc kệ mọi ánh nhìn đang nhìn về phía mình - là các bạn học trong lớp - là ánh mắt khó hiểu khi thấy lớp ồn mà anh chẳng buồn nhắc .

BẠN ĐANG ĐỌC
Dandelion -/Soojun/
Romance"Liệu...chúng ta có đến được với nhau không anh nhỉ , họ có ghét chúng ta không, em sợ họ sẽ chẳng buồn để ý đến cảm xúc của anh