Chương 11

565 31 0
                                    

Edit: Joe

Kiều Thâm đem Tiểu Thường Nhạc đến cửa hàng mộc để Kỳ Thạc trông Tiểu Thường Nhạc, mình thì xách theo hộp đồ ăn đựng bánh trung thu đi đến Lâm Phúc Ký.

Lâm Phúc Ký mở ở đoạn đường náo nhiệt ở Đông Trấn, bề mặt to rộng khí phái, bên trong cửa hàng bày biện điểm tâm đủ mọi kiểu dáng màu sắc, bên phải cửa hàng làm cái ngăn tủ là nơi chưởng quầy thanh toán, mặt sau tủ dựa vào tường là các mẫu, mỗi ô vuông để đều là công thức phức tạp, tài liệu hi quý cao cấp, không dễ dàng đụng vào, chỉ khi có đại quan quý nhân mua mới cho chế tác.

Mới đầu Kiều Thâm nói rõ ý đồ đến đây, Lâm quản sự không để bụng, điểm tâm tốt nhất các sư phó ở Lâm Phúc Ký đều nắm rõ, có cái gì mà Lâm Phúc Ký còn hiếm lạ? Bất quá điểm tâm miễn phí sao lại không nếm thử chứ.

Đưa Kiều Thâm đi đến tận cùng bên trong trắc gian của cửa hàng, để Kiều Thâm ngồi ở bàn đãi khách, Lâm quản sự lễ phép rót trà chờ Kiều Thâm đem bánh trung thu lấy ra tới đặt lên bàn, Lâm quản sự liền kinh ngạc.

Còn làm màu cái gì? Nhìn bề ngoài, Lâm quản sự liền thầm than một tiếng ' diệu ' a.

Bánh nướng khô ngoài mặt vàng bên trên có khắc một chữ ' Phúc ' , bên cạnh là hoa văn quy luật giống nhau, tinh xảo!

Cắn miếng đầu, da mặt mềm mại, hạt sen ngọt mà không ngấy, ăn miếng thứ hai thì cắn được lòng đỏ trứng, kinh hỉ!

Kiều Thâm lần này cố ý gói hai lòng đỏ trứng, chuyện tốt thành đôi là ngụ ý tốt. Lâm chưởng quầy ăn còn dư lại nửa cái bánh, cẩn thận đoan trang, dù sao cũng là cửa hàng làm điểm tâm chuyên, có thể cân nhắc ra nguyên liệu của điểm tâm, cẩn thận cân nhắc cũng có thể đoán ra thất thất bát bát.

Kiều Thâm uống nước trà không vội chút nào, có thể để ngươi ăn một miếng liền đoán ra thì trí tuệ của một thế hệ lại một thế hệ để đi đâu chứ? Văn hóa bánh trung thu cũng là trải qua nhiều thế hệ trí tuệ nhân dân, vô số lần cải tiến thăng cấp mới làm ra được thành quả là vô số loại hoa hoè loè loẹt.

" Diệu, này điểm tâm gọi là gì? " Lâm quản sự nhịn không được đặt câu hỏi, muốn từ tên đồ ăn hiểu rõ nguyên liệu.

" Bánh trung liên dung song hoàng." Kiều Thâm cũng không cất giấu, xem biểu tình của Lâm quản sự y nắm chắc mười phần.

"Này song hoàng chắc là chỉ lòng đỏ trứng, nhưng liên dung là ý gì?"

Kiều Thâm chỉ cười không nói, lại uống ngụm trà, chậm rãi nói: " Rất nhanh liền đến trung thu, bá tánh đoàn viên không thiếu được lễ vật để tặng khi thăm người thân. Nếu không có tiền thì chú ý đến lợi ích thực tế, có tiền thì muốn phô trương, nếu có tiền lại có quyền, Lâm chưởng quầy, ngài nói bọn họ muốn chính là cái gì chứ?"

Lâm quản sự cũng từng là người làm ở Lâm Phúc Ký, hơn nữa lại họ Lâm thì quyền lực hẳn không nhỏ, đã có rất nhiều ý tưởng thành công, tự nhiên là nháy mắt đã hiểu ý tứ trong lời Kiều Thâm: " Lâm Phúc Ký chúng ta có thể phát triển trở thành như bây giờ, một là nhờ hương vị, cái này chúng ta trước không nói, hai là bảo đảm, chính là đồ bán ra từ nguyên liệu nấu ăn đến chế thành, đều nhờ các sư phó của Lâm Phúc Ký tự mình trấn cửa ải. Vị gia này, thứ này của ngươi tốt nhưng Lâm Phúc Ký chúng ta không phải chỗ để gửi bán. "

[Full] Ở huyện thành cổ đại dưỡng nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ