Vậy Là Chúng Ta Chở Lại Như Cũ Rồi Đúng Không?

165 13 1
                                    

-" Chúc mừng năm mới Yaku - san!"

-" Chúc mừng năm mới, Lev!"

Mười phút trôi qua, pháo hoa cũng đã hết trả lại không gian đêm tối tĩnh mịch, anh và cậu vẫn đứng ôm nhau nãy giờ trong căn phòng tối. Cái ôm tỏa ra hơi ấm giữa trời đông lạnh, thật chẳng muốn rời ra chút nào!

-" Ta nên về thôi Lev... còn phải trả chùm chìa khóa cho bác bảo vệ nữa."

-" Một chút nữa thôi mà Yaku - san." cậu tiếp tục tì mặt vào vai anh nhõng nhẽo.

-" Năm phút thôi đấy..." 

Lâu không được con mèo Nga này ôm nên bây giờ anh cũng không đành rời cậu ra nhưng mà muộn rồi còn phải về nhà nữa chứ.

-" Hết năm phút rồi!" nói xong anh đẩy cậu ra.

-" Ơ! Còn chưa được một phút nữa! Yaku - san chơi kỳ vậy?!" 

.

.

.

Vì sợ "anh người yêu" sẽ bị bắt cóc khi đang trên đường về nên Lev đã giãy nảy lên không cho anh đi về một mình mà phải có cậu đi cùng mặc dù nhà anh cách trường phổ thông Nekoma chưa đến hai dãy phố.

-" Nếu bị thằng nào bám đuôi tôi chỉ cần sút cho nó cái là đủ què rồi! Sao phải dẫn tôi về làm gì?" anh cằn nhằn.

-" Lo ngại cho sự an nguy của người yêu mình thì có gì là sai chứ?" cậu phản biện.

Nghe đến hai chữ " người yêu " làm anh có phần bối rối, vậy là sau nụ hôn đấy thì bọn mình đã chở lại thành người yêu rồi á?!

-" N-người yêu gì chứ!" anh đỏ mặt " Ngưng ăn nói tầm phào đi, Lev!"

A! Tổn thương thật đó Yaku - san à... sao lại nỡ nói với thằng nhỏ như vậy chứ! Cẩn thận bị cưỡng hôn lại vì ăn nói lung tung bây giờ.

-" Ểhhh? Em ăn nói tầm phào gì chứ?" cậu bất mãn kêu lên " Chúng ta là người yêu thật màaaaa"

-" Ah! Đến nhà tôi rồi!" anh đánh trống lảng " Lev, mau về đi kẻo mẹ với chị cậu lại lo!"

Thấy anh phủ nhận sự thật hiển nhiên làm cậu có phần hụt hẫng, cậu thôi không nói nữa mà liền quay gót đi về. Lev bước đi khá chậm rãi nhưng bước chân lại rất dài nên chả mấy chốc cũng đi xa khỏi nhà anh mấy mét rồi, anh thì vẫn đứng ở cửa nhà trông ngóng bóng hình cậu, hình như anh đã hơi quá đáng thì phải.

Cậu ủ rũ nhấc từng bước chân dần đi ra khỏi ngõ nhà anh, thầm nghĩ rằng nhiêu đó vẫn chưa đủ để chở lại sao? Cậu cứ cúi chằm chặp mặt mình xuống dưới đất, đầu thì cứ rơi vào dòng suy nghĩ khiến mọi giác quan gần như bị vô hiệu hóa làm cho mọi âm thanh truyền vào tai dường như hóa hư vô đến cả tiếng bước chân chạy "bình bịch" đằng sau còn chẳng lọt nổi vào tai cậu.

Đang đi bỗng cậu như bị kéo lại giúp các giác quan như bừng tỉnh chở lại.

-*Ể? Ai đang giữ mũ áo mình vậy?* cậu hoang mang.

" Hộc hộc hộc..."

Tiếng thở gấp? Chạy đuổi theo cậu hả? 

-" Hộc... Ha! chẳng biết nay tôi đã tốn bao nhiêu calo để chạy theo cậu rồi?"

[LevYaku] /Còn yêu sao lại bỏ cuộc?/Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ