Chapter 1:Suốt đời suốt kiếp

273 8 4
                                    

Bối cảnh là sau khi tiêu diệt được Muzan, nhóm Kamaboko cùng ở nhà tanjiro. Những người đã bật ấn đều sẽ chết bao gồm cả tan. Năm nay tan đã 18.                                                            _____________________________________________________

   Hai vị cựu trụ cột là Sanemi và Giyuu lần lượt ra đi vào ngày sinh nhật 25 tuổi. Đến cuối cùng, họ vẫn luôn giữ nụ cười trên môi. Họ rồi sẽ đến được một nơi tốt hơn, không còn đau thương, đoàn tụ cùng gia đình và người thân đã khuất. Đám tang hai người được gia đình nhà Ubuyashiki tổ chức, cũng không có quá nhiều người đến viếng thăm. Đa số đều là những người còn sống sót sau trận chiến cuối cùng. Ai nấy đều cố gắng không khóc, vì với hai người họ, đây trái lại cũng là một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.

   Đêm hôm đấy, ở nhà Tanjiro, mọi người đều đã say ngủ, chỉ riêng Zenitsu vẫn còn thức giấc. Cậu ngồi ngoài hiên nhà, ngắm nhìn ánh trăng đang toả sáng. Trăng hôm nay thật đẹp làm sao. Nhưng vì lẽ gì mà lòng cậu thì vẫn đang trĩu nặng tựa ngàn cân như thế? Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cậu không để ý đến việc Tanjiro đã đến bên cạnh cậu lúc nào.

-Trăng đêm nay đẹp ha Zenitsu? - Tanjiro nhẹ nhàng lên tiếng, dọa Zenitsu giật nảy mình.(Ai hiểu nghĩa câu này không nè😁)

-Ah!T...Tanjiro đấy à? Cậu tỉnh rồi sao? Có phải tại tớ không? Nếu vậy thì xin lỗi nhé... - Giật mình phát giác ra bên cạnh có người, Zenitsu khá hoảng loạn.

-A..Không phải đâu! Chỉ là tớ thấy khá buồn vì chuyện hôm nay thôi. Cậu cũng vậy sao?. - Tanjiro lo lắng hỏi thăm cậu.

-A..ờ thì...ừm, đúng vậy đó. - Zenitsu vội lấp liếm qua loa, cố gắng che đậy nút thắt trong lòng.

-Cậu đang giấu tớ chuyện gì đó, đúng chứ? Chúng ta là bạn bè mà. Vậy nên khi có chuyện buồn cậu nên chia sẻ cho tớ, đừng giữ mãi trong lòng như vậy. - Tanjiro vẫn cố gặng hỏi, dù cậu biết nó không lịch sự, nhưng cậu không thể để người thương mãi buồn bã như vậy.

-Đ...Được rồi, tớ sẽ nói mà... Chuyện là, tớ đã rất buồn vì ngày hôm nay. Giyuu-san với chúng ta thì giống như người anh vậy đó. Còn Sanemi-san thì dù nóng tính, nhưng thật ra đã giúp chúng ta rất nhiều... Quan trọng hơn, cậu cũng là người đã bật ấn diệt quỷ rồi nhỉ, mà cậu biết đó, ấn diệt quỷ chỉ là mượn sức mạnh của trời, đến ngày rồi sẽ cạn. Vào năm cậu 25 tuổi,cậu cũng sẽ...ra đi, giống nhưGiyuu-san và Sanemi-san vậy đó. T..Tớ không...muốn điều đó xảy ra chút nào. - Nói đến đó, những giọt nước mắt của Zenitsu lần lượt rơi xuống. - T...Tớ không muốn mất đi cậu.

-Không còn tớ thì cậu vẫn còn Nezuko, Inosuke, Kanao, Aoi và mọi người mà, cậu đừng buồn nữa, nhé?-Tanjiro thực lòng cũng không biết dỗ dành cậu như thế nào, chỉ có thể nói bừa.

-Hu oa oa...-Zenitsu nghe đến đó liền bật khóc to hơn. Sao Tanjiro lại chẳng hiểu tâm ý của cậu gì vậy-Đồ đầu gỗ Tanjiro này, cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy hả? Mũi thính vậy để làm gì! Cậu không hề giống họ, vì tớ yêu cậu, tớ yêu cậu rất nhiều đó! Tớ không thể mất đi cậu! Tất cả mọi người đều đã bỏ tớ lại rồi. Cha, mẹ, ông nội và cả sư huynh nữa...- Zenitsu liên tục đánh vào người Tanjiro, không để ý rằng mình vừa nói ra những điều mà cậu luôn chôn chặt trong lòng. Tanjiro bất ngờ, cậu cũng khóc theo, ôm chặt Zenitsu vào lòng, cậu thủ thỉ:

|Kny|TanZen|Life is sweetNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ