Chương 53: Khoe
Phía dưới là ảnh hai người, người phụ nữ đó và người đàn ông dựa sát vào nhau. Người phụ nữ trong ảnh có vài phần giống Y Y, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đó là người mẹ đã mang thai chín tháng mười ngày để sinh cô ra, cô rất giống mẹ, không giống ba lắm.
Trước khi nhìn thấy mấy tấm ảnh này, ngay cả một chút tưởng niệm cũng không có, cũng không có ký ức gì.
Sau khi thấy rồi, lòng Tô Y Y càng trống rỗng, cô không có bất kì kí ức nào về cha mẹ ruột của mình, chỉ có khổ sở cùng tiếc nuối khi nhìn những bức ảnh.
“Tại, tại sao lại ra đi sớm như vậy?”
Tô Vân Thiều: "Là do tai nạn ngoài ý muốn."
"Vậy, vậy chị thì sao? Có người chăm sóc chị không?" Tô Y Y nghĩ đến đứa bé mũm mĩm trong bức ảnh, mất bố mẹ từ năm ba tuổi, trong lòng cô như bị thiêu đốt.
Đáng lẽ cô mới là người phải chịu đựng những điều này, cô đã chiếm ba mẹ và anh trai vốn thuộc về Tô Vân Thiều, còn lập ra hôn ước với Phó Diệp thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô, sống vui vẻ và hạnh phúc suốt mười bảy năm nay.
Nhưng Tô Vân Thiều lại thay thế cô, chịu đựng nỗi đau mất đi ba mẹ từ nhỏ, một mình trưởng thành, phải mất đến mười bốn năm mới được bố mẹ ruột tìm thấy.
Tô Y Y: "Hu hu hu......"
Hệ thống cũng khóc: [ Quá thảm hic hic...... ]
Tô Vân Thiều vội vàng với tay lấy gói khăn giấy, "Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi."
"Em nghe mẹ nói, chị phải ở nhà chẻ củi để đốt lửa, làm ruộng, nuôi gà, đi sớm về khuya, ăn không ngon ngủ không yên, cuộc sống trôi qua rất vất vả."
Tô Y Y vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy ào ào, chỉ chốc lát đã hết sạch nửa gói khăn giấy, “Điện thoại di động cũng là do ba mới mua …”
Tô Vân Thiều: "Vừa vặn bị hỏng, chị chưa kịp mua cái mới."
"Thật sao?"
"Thật, thật còn hơn cả trân châu!"
Tô Y Y vừa mới nói câu này trước đó, nghe vậy liền nhớ đến bộ dạng Tô Vân Thiều suýt chút nữa đã gọi điện thoại đưa Phó Diệp vào đồn cảnh sát, bỗng nhiên bật cười.