Chương 9 Bão lòng (3)

124 8 1
                                    

"Tới phòng ăn rồi."

Cô Caty vào trong một căn phòng, không giống tôi, cô ấy nhanh như thói quen đã tìm thấy công tắc đèn. Ánh sáng đèn điện đột ngột bao trùm làm tôi hơi thích nghi với bóng tối có chút không quen nheo lại mắt. Lần nữa mở to mắt, quyển kịch bản đã được dúi vào tay.

"Tôi thấy mỗi quyển này ở phòng ăn. Nhìn xem phải thứ cậu tìm không?"

Thoáng qua cũng biết là nó không sai. Tôi lật giở kiểm tra nội dung, yên tâm vì kịch bản vẫn ổn.

"Đúng là nó. Cám ơn cô, bây giờ, có thể phiền cô chỉ tôi đại khái hướng phòng..."

"Diễn viên Lee, tôi hỏi câu này có hơi đường đột..."

Trùng hợp, cô Caty và tôi gần như cùng lúc mở miệng, tôi ra hiệu bằng dấu tay, nhường cô ấy nói trước. Thay vì lặp lại lời vừa nói, cô ấy sững người giây lát, dường như không ngờ lúc nãy tôi lên tiếng, và rồi để thoát khỏi sự bối rối ngày một tăng, cô ấy chuyển sang mở tủ lạnh, hỏi tôi uống sữa hay nước.

Hẳn là mời xã giao nhưng tôi không hứng thú với việc vòng vo nên lắc đầu và hỏi cô ấy định nói điều gì.

"Vậy tôi để nước ở đây nhé."

Cô ấy rót nước lọc vào cả hai ly, xong xuôi thì chống tay trên bàn, có vẻ khó xử.

"Chỉ tay đại khái e là không tiện..."

Trực giác nắm được điều gì, tôi đánh vào trọng tâm: "Cô có chuyện cần tôi giúp sao?"

Khoảng thời gian làm người thu nợ, ngoài tấn tội lỗi sẽ theo mình đến suốt cuộc đời, tôi còn nhận thức về cách nhìn mặt đoán ý. Phần nào nhờ quan sát, một kẻ không được cao lớn mấy là tôi đã đấm ngã nhiều gã tứ chi phát triển hơn mình. Không phải tự tin thái quá vô căn cứ, thứ tôi có là kinh nghiệm hoà vào trực giác, hầu hết đều đem lại cảm quan chính xác. Tôi gần như đi đến khẳng định từ lúc nhờ cô ấy hướng dẫn đến phòng ăn.

"Cô Caty có chuyện cần nói thì cứ thẳng thắn đi ạ."

Cô ấy cất giọng lúng túng.

"Tôi biết có hơi đường đột, chỉ là... Ý tôi là... Cậu có đang mất ngủ không?"

"Sao cơ?"

Tôi tự hỏi liệu có nghe nhầm. Bấy giờ, cô ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tôi chỉ chợt nghĩ liệu diễn viên Lee có đang mất ngủ giống tôi không? Nếu tôi đoán không nhầm, cậu ngồi với tôi một lúc được không? Tôi chỉ muốn tìm người tâm sự thôi, không có ý gì khác. Cậu cứ yên tâm."

Yên tâm cái gì chứ? Tôi giống người chịu lắng nghe đến thế sao? Bản thân tôi vốn muốn từ chối dứt khoát "Cô tìm nhầm người, tôi không phải người thích hợp để tâm sự đâu ạ", ánh mắt lại tình cờ chạm vào vết cắt trên cổ tay cô ấy mà nghẹn lại. Khi nãy bắt tay, tôi đã xác nhận đây là dấu vết thật, không phải ảo giác tạo thành do tâm lý hay ánh sáng. Nói đúng hơn, đây là một vết sẹo minh chứng việc ai đó từng lựa chọn tự sát.

"Bắt đầu từ đâu đây... Nhìn thì có vẻ người nhà Cacciola là một đại gia đình sinh sống kề cận song thực tế, không phải ai cũng tập trung sống ở đây. Tôi có người bác gái lấy chồng xa. Thú thực, trong dòng họ này, bác là người thân thiết với tôi nhất. Ban nãy, tôi gọi điện thoại cho bác ấy."

[ Payback Fanfiction ] Hình Dáng Chân ThậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ