Chương 47: Văn Kỳ (2)

38 5 0
                                    

Liên Mục nghe xong lời Từ Sở Văn nói, sắc mặt xanh trắng đan xen, cuối cùng buồn bực gật đầu: "Xin cứ tự nhiên!" Nói xong phất tay áo rời đi.

Từ Sở Văn híp mắt nhìn xem hắn một bụng tức giận rời khỏi, nhỏ giọng nói: "Trần Lâm, phái Ám Kiêu âm thầm theo dõi Liên Mục, dù sao người kia cũng là ca ca hắn, hắn ngoài mặt không thể quang minh chính đại giúp đỡ, nhưng khả năng sẽ ở sau lưng mật báo. Si Mị, chúng ta chia nhau hành động, Yến Vân Trại có rất nhiều cứ điểm ẩn trong núi, tuyệt không thể bỏ qua bất kỳ điểm nào, toàn bộ đều tra xét kĩ."

"Được."

Từ Sở Văn phân phó xong rồi, đưa tay vén sợi tóc ra phía sau, dưới chân nhẹ chuyển, giống như một đám mây đỏ bay vào trong rừng, rất nhanh thân ảnh nàng liền biến mất không còn tăm hơi.

Võng Lượng hơi sững sờ: "Từ đại nhân khinh công tốt đến như vậy?" Hắn thấy Từ Sở Văn kiều mị mềm yếu, bước chân nàng tới lui dù nhẹ như mây gió, nhưng cũng không ẩn giấu nội lực như người luyện võ, vì vậy cho rằng nàng chỉ là một thương nhân bình thường không biết võ công.

Trần Lâm mỉm cười: "Từ đại nhân năm đó cùng điện hạ vào sinh ra tử, thế nào lại là nữ nhân tầm thường. Chỉ có điều, từ khi điện hạ giao Bích Ngọc Các cho nàng quản lý, nàng rất ít động võ, trước giờ vẫn một mực che giấu."

Si Mị cùng Võng Lượng liếc nhau, cũng không nói gì thêm, lập tức dẫn người tỏa ra bốn phía tìm kiếm các cứ điểm trên núi Yến Vân.

Lại nói Từ Sở Văn nhảy vào trong rừng, liền giống như một đốm lửa rực rỡ, liên tục di chuyển qua các tàng cây, một thân áo lụa mỏng màu đỏ nổi bật giữa trùng điệp sắc xanh, hoa đào trong mắt giờ phút này một mảnh đông lạnh sắc bén, dưới chân không ngừng đề khí, nhẹ nhàng đạp qua từng cành cây, ánh mắt tinh tường đảo quanh, không bỏ sót bất cứ một điểm khả nghi nào.

Yến Vân Sơn địa thế hiểm trở, những dãy núi nhỏ nối tiếp nhau, quanh co vô cùng, Từ Sở Văn tìm nửa canh giờ cũng chưa thấy được một chút manh mối. Nàng nhíu chặt lông mày, nhắm mắt tựa trên một tàng cây, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những ghi chép về Yến Vân Sơn, kết hợp với địa hình nàng thấy được, cẩn thận phân tích. Nếu như nàng là người của Yến Vân Thập Bát Trại, sẽ dựng cứ điểm ở nơi nào là thuận lợi nhất? Chỗ nào tránh xa được tầm mắt của Liên Mục, lại tránh thoát được sự tra xét của các nàng?

Nếu là cứ điểm, hai bên tất nhiên sẽ có liên lạc, bởi vậy không thể xây dựng cách nhau quá xa. Từ Sở Văn trong lòng tràn ngập bất an, nàng lo lắng Liên Tống sẽ nhịn không được ra tay với Diệp Thư Kỳ, mà nếu như vậy, Liên Mục chắc chắn sẽ bao che cho ca ca hắn. Nếu các nàng tìm không được, đợi đến khi Liên Mục phát hiện Liên Tống bắt cóc Diệp Thư Kỳ, ép buộc thả người, sợ rằng mọi chuyện đều đã muộn.

Trong lúc suy tư, Từ Sở Văn bỗng nhiên mở mắt, dùng còi thổi triệu tập mọi người lại, nàng dĩ nhiên đã tìm ra chút manh mối rồi.

Mà lúc này Diệp Thư Kỳ đích xác trôi qua không được tốt lắm, vốn ngày ấy cùng Tiểu Ngũ đến gặp Từ Sở Văn, bởi vì thuận đường nên mới ghé qua Thương Hội xem xét một chút, sau đó vì sợ trễ giờ để Từ Sở Văn đợi, nên cả hai liền đi tắt qua một con hẻm nhỏ.

[BH-COVER] [ĐẢN XÁC] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ